Bùi Cận Bạch hơi ngẩn người nhìn ngày tháng trên màn hình.
Trần Lê đứng bên cạnh, nhìn thấy ông chủ nhà mình dừng lại trên cột thông tin cơ bản mãi không nhúc nhích, cũng không biết đang nghĩ cái gì thì mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc Bùi?"
Bùi Cận Bạch bừng tỉnh.
"Vậy cô Cố...'' Trần Lê dò hỏi ông chủ xem sau khi đọc tài liệu xong thì phải làm gì.
Bùi Cận Bạch bóp trán như thể đang nghĩ câu trả lời thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Bùi Linh Thư gọi tới.
Mục đích tất nhiên là để hỏi thăm sức khỏe của ba.
Bùi Cận Bạch nghe Bùi Linh Thư bên kia điện thoại hào hứng đề nghị tối nay sẽ đặt vé máy bay về nước để chăm sóc bên cạnh ba thì không khỏi cười trừ, ba chỉ bị sốt virus thôi, không cần phiền phức như vậy.
Đừng tưởng anh không biết em gái lại muốn trốn về nước.
Bùi Linh Thư bị anh ruột vạch trần một cách phũ phàng thì tỏ vẻ rất bất mãn.
Sau đó, cô ấy không phục, ăn miếng trả miếng: "À đúng rồi, dạo này anh với chị dâu thế nào?"
Bùi Cận Bạch nhíu mày: "Chị dâu gì?"
"Chính là cô vợ sắp cưới mà bà nội tìm cho anh ý." Qua điện thoại cũng có thể nghe ra giọng điệu hóng hớt đầy đắc ý của Bùi Linh Thư, vừa nghĩ đến anh trai cô ấy chẳng bao giờ thèm để ý đến ai đột nhiên lại bị nhét cho một cô vợ sắp cưới đã buồn cười lắm rồi, thái độ hóng hớt không ngại lớn chuyện.
Bùi Cận Bạch: "..."
"Em nghe nói anh còn dẫn chị ấy đi tham gia lễ đính hôn của nhà họ La với nhà họ Hứa hả? Sau đó chị dâu còn sống ngay dưới lầu nhà anh đúng không? Wow! Lãng mạn quá đi! Hâm mộ thật nha!"
"Em nói này, bà nội tìm vợ sắp cưới cho anh cũng chỉ vì tốt cho anh thôi, anh nhất định phải đối xử với chị dâu em thật tốt đấy nhá! Cái kiểu đàn ông mắt mọc trên đầu như anh, đã không có tình thú lại còn ăn nói khó nghe, làm gì có cô gái nào thích anh."
"Nếu không còn chuyện gì khác thì anh cúp máy trước đây." Bùi Cận Bạch không cảm xúc nói.
"Ấy đừng đừng!" Lúc này Bùi Linh Thư mới vội vàng dừng lại, nghĩ đến những chuyện xảy ra với mình hai tuần nay thì lại ấm ức chất vấn: "Đúng rồi, chuyện bài tập của em có phải do anh làm không? Ý anh là sao hả?"
Tuần trước, cô ấy có một bài tập giữa kỳ, vốn định tìm người làm hộ nhưng hỏi khắp nơi cũng không có du học sinh nào chịu nhận lời làm hộ, bảo là đã có người đánh tiếng trước rồi.
Chỉ có một người mới có thể duỗi tay dài thế thôi.
Bùi Cận Bạch nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Bùi Linh Thư trong điện thoại thì cười lạnh nói: "Biết thế thì tốt."
"Bùi Cận Bạch..."
Nhưng còn chưa kịp nói hết đã bị Bùi Cận Bạch cúp mắt trước, đỡ phải nghe mấy lời nói tức giận bên kia.
Trần Lê đứng bên cạnh cũng nghe được một chút nội dung cuộc điện thoại của hai anh em.
Từ giọng điệu của Bùi Linh Thư, anh ấy có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bực bội không thể chịu nổi của cô chủ, thế là không nhịn được phải lau mồ hôi lạnh.
Bùi Cận Bạch đặt điện thoại xuống.
Cuộc điện thoại của Bùi Linh Thư cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Bùi Cận Bạch xem máy tính bảng thêm một lúc rồi đưa cho Trần Lê, không nói gì.
Trần Lê nhận lấy, cũng im lặng.....
Hôm sau là thứ Hai.
Mới sáng sớm Cố Thư Di đã nhận được tin nhắn chúc mừng của ngân hàng và mấy tài khoản xã giao, lúc này cô mới nhớ hôm nay là sinh nhật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!