Trận tuyết đầu mùa năm nay ở thành phố B không lớn lắm.
Những bông tuyết nhỏ bằng móng tay bay lả tả từ trên bầu trời xuống, gần như vừa chạm đến mặt đất đã biến thành giọt nước, chỉ có một ít tụ lại thành từng vũng nhỏ phủ lên đám cỏ khô bên vệ đường.
Nhưng chỉ thế này cũng đủ để người miền Nam cảm thấy hân hoan.
Cố Thư Di đã lên thành phố B học tập được ba năm, mặc dù đã trải qua ba mùa đông có tuyết ở đây nhưng sự mê muội của một người lớn lên ở miền Nam như cô đối với tuyết vẫn không hề suy giảm.
Cô cứ đứng dưới trời tuyết, nhìn những bông tuyết rơi xuống tay áo rồi nhanh chóng ta thành bọt nước đã cảm thấy rất vui vẻ, cho đến khi nghe thấy tiếng xe dừng lại sau lưng.
Trên đường chỉ còn lác đác vài người.
Cố Thư Di quay đầu lại.
Bùi Cận Bạch bảo tài xế chờ trong xe rồi bước xuống.
"Tổng giám đốc Bùi?" Cố Thư Di tỏ vẻ khó hiểu sao anh đã đi rồi lại quay lại.
Bùi Cận Bạch không muốn bình luận về việc tối nay mình muốn cho Cố Thư Di hiểu rõ hiện thực, cuối cùng lại thu hoạch được một con ma men mới uống hai cốc bia đã say và hành vi của người miền Nam đang đi giữa đường thì lại nằng nặc đòi xuống xe để ngắm tuyết này nữa.
"Xem nhanh lên." Người đàn ông thúc giục: "Xem nhanh rồi đi."
Cố Thư Di nhìn chằm chằm người đàn ông đứng đó đợi cô ngắm tuyết.
"..."
Làm gì có ai đang hào hứng ngắm tuyết thì lại có một người đứng bên cạnh với vẻ mặt như muốn thúc giục người ta ngắm nhanh lên?
"Tổng giám đốc Bùi, anh cứ đi trước đi." Cố Thư Di nhăn mũi nói.
Bùi Cận Bạch định nói: Cô tưởng tôi không muốn đi à?
Nhưng cuối cùng chỉ đứng im ở đó, thong thả đút tay vào túi áo khoác, tỏ vẻ anh sẽ đứng đây xem cô muốn ngắm cái gì.
Cố Thư Di cứ ngơ ngác nhìn Bùi Cận Bạch đang đứng im như tượng.
Là một người sinh ra ở miền Nam, cô không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có người hoàn toàn không có hứng thú với tuyết như vậy.
Lúc này, cảm giác chút men say trong người đồng thời vọt lên khiến đầu cô nóng bỏng, như thể đang kêu gào bảo cô nhất định phải ở lại ngắm tuyết.
Nếu anh không đi, thì cô cũng không đi.
Thế là Cố Thư Di cứ đứng đó nhìn Bùi Cận Bạch, nhìn được một lát thì đột nhiên chạy đi.
Bùi Cận Bạch rất ngạc nhiên vì hành động đột nhiên co giò bỏ chạy của Cố Thư Di.
Cái người vừa mới rồi còn say khướt, mới đi hai bước đã xiêu xiêu vẹo vẹo bây giờ lại chạy như thỏ, Bùi Cận Bạch phải chạy mấy bước mới đuổi kịp, kéo lấy cái mũ lông của cô từ đằng sau.
"Cố Thư Di!" Bùi Cận Bạch rít lên, cảm thấy huyệt Thái Dương giần giật như cái máy.
Mũ lông của Cố Thư Di bị người ta tóm lấy nên không chạy nổi nữa, cô giãy giụa muốn giật mũ ra nhưng người đàn ông tất nhiên không cho phép, thế là vòng tay xuống dưới hai cánh tay cố định cô ở yên một chỗ.
"Tôi muốn ngắm tuyết!" Cô liên tục giãy giụa, cảm thấy vừa tức vừa tủi thân.
Bùi Cận Bạch siết chặt cái người đang vặn vẹo như con sâu róm trước mặt, nói: "Cô cũng giống tuyết."
Anh siết chặt Cố Thư Di, định kéo cô vào trong xe nhưng lại nghe thấy tiếng nói: "Này này, làm gì thế!"
Một anh trai mặc áo shipper màu vàng đi xe điện ngang qua dừng lại nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt bên vệ đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!