Chương 18: (Vô Đề)

Sau khi xỏ được một tay, Cố Thư Di cũng cảm thấy có gì đó sai sai nên cúi đầu nhìn cái áo với vẻ ngơ ngác khó hiểu. Sau đó cô "Ớ" một tiếng rồi rút tay ra, thử xoay xoay cái áo phao trong tay mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy chỗ xỏ đúng.

Cảnh tượng này mài mòn kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt cô.

Bùi Cận Bạch không nhìn nổi nữa nên đưa tay lấy cái áo của Cố Thư Di đi, chỉnh sửa lại đúng chiều rồi giơ ra sau lưng cô. Anh còn hít một hơi sâu rồi mới nói: "Mau mặc vào đi."

Bấy giờ Cố Thư Di mới tìm thấy chỗ xỏ tay áo. Cô nghe lời thò tay mặc áo khoác vào tử tế.

Thấy Cố Thư Di mới uống nửa chai bia đã thành ra như này, Bùi Cận Bạch lại lo lắng hỏi: "Cô có tự đi được không?"

"Được... Á." Cố Thư Di vừa trả lời vừa vịn bàn đứng dậy lảo đảo đi về phía trước như muốn chứng minh.

Bùi Cận Bạch nhìn theo bóng lưng nhếch nhác của cô rồi lại bắt đầu hối hận vì trước khi uống bia không hỏi tửu lượng của Cố Thư Di như thế nào. Sau đó anh nhớ lần trước đi xã giao mình uống hơi nhiều chút bị nhức đầu, bây giờ Cố Thư Di như thế này sau khi đưa cô về chắc chắn phải uống canh giải rượu và cháo mới được.

Nghĩ vậy, Bùi Cận Bạch lại hít thêm một hơi thật sâu.

Anh nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước rồi đỡ lấy một cánh tay Cố Thư Di: "Đi thôi."

Cố Thư Di ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đột nhiên tới đỡ mình.

Cô vẫn chưa say đến mức không nhận ra đây là ai nên nhất thời hoảng sợ muốn rụt tay về: "Tổng giám đốc Bùi."

Bùi Cận Bạch nhíu mày, không cho Cố Thư Di cơ hội rụt lại mà tiếp tục thúc giục: "Đi nhanh lên."

Sau đó anh đỡ Cố Thư Di đang lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.

Bọn họ vừa ra khỏi quán đã bị gió lạnh mùa đông đập thẳng vào người.

Cố Thư Di cảm thấy mặt mình vừa nóng vừa lạnh, sau đó cô cúi đầu xuống rồi phát hiện ra hôm nay mình mặc chiếc áo phao này là quá đúng đắn.

Cô không khỏi quay sang nhìn chiếc áo măng tô màu đen trông có vẻ rất mỏng manh trên người người đàn ông bên cạnh mình.

"Tổng giám đốc Bùi." Dưới tác dụng của cồn, Cố Thư Di to gan hơn hẳn. Cô vừa nói vừa giơ tay ra sờ sờ xem chất vải của chiếc áo măng tô trên người Bùi Cận Bạch rồi hỏi ra vấn đề mà mình giấu kín trong lòng nãy giờ: "Anh không lạnh hả?"

Bùi Cận Bạch liếc nhìn cô gái đã say rồi mà vẫn còn hơi sức quan tâm anh có lạnh hay không kia một cái.

"Không lạnh."

Cố Thư Di gật đầu một cái, dáng vẻ kiểu "quả nhiên là vậy".

Sau đó cô vừa được Bùi Cận Bạch đỡ lảo đảo tiến lên phía trước vừa cúi đầu sờ sờ chiếc áo phao béo trên người mình rồi lẩm bà lẩm bẩm: "Tôi cũng không lạnh."

"Đây là áo phao tôi mới mua đấy."

"Gần một nghìn lận."

Bùi Cận Bạch nghe lời nói lúc say xỉn của cô rồi khẽ "xì" một tiếng.

Nghe thấy giọng anh, Cố Thư Di lại ngẩng đầu lên nhìn.

Vì chiều cao của hai người khá chênh lệch nên nhìn từ góc độ này, Cố Thư Di càng cảm thấy anh khó gần và cao ngạo hơn, vả lại trên người còn có cảm giác áp bức giai cấp vô hình nữa.

Cảm giác này làm Cố Thư Di nhớ tới hai tháng trước, khi đó cô đang buồn thiu vì năm nay Hòa Quang lại không tuyển nhân viên. Thế mà hai tháng trôi qua, bây giờ cô không chỉ được vào Hòa Quang thực tập mà thậm chí giám đốc Hòa Quang còn đang ở ngay bên cạnh cô nữa.

Mặc dù cô dùng thủ đoạn không đàng hoàng để vào được, vả lại còn đẩy mình vào một vị trí vô cùng xấu hổ.

Cố Thư Di nhìn góc nghiêng của Bùi Cận Bạch rồi chợt nghĩ có lẽ tiếng "xì" vừa rồi của anh là đang "xì" cái áo phao một nghìn của cô.

Dù sao thì một nghìn cũng chẳng là gì đối những người như anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!