Chương 17: (Vô Đề)

Nghe thấy mấy chữ "đi hẹn hò", Cố Thư Di phải mất một lúc để phản ứng. Cô ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

Sau đó cô quay sang nhìn khuôn mặt bình tĩnh như không của Bùi Cận Bạch. Anh làm như mình vừa nói ra một chuyện bình thường vậy, còn cô thì thậm chí còn chẳng nói nổi nên lời.

Bởi vì cô nhớ là hình như mình đâu có làm sai chuyện gì đâu nhỉ?

Cô cầm tấm thẻ mỗi tháng có thêm năm trăm nghìn rồi đồng ý với bà cụ Hà sẽ qua lại với cháu trai bà ấy với mục đích cuối cùng là kết hôn.

Mà ngay lần đầu tiên hai người gặp riêng Bùi Cận Bạch cũng đã nói rõ với cô rằng anh sẽ tôn trọng ý kiến của bà nội, sau này thỉnh thoảng sẽ hẹn gặp cô rồi mà.

Nhưng bây giờ... Bây giờ...

Cố Thư Di nuốt một ngụm nước miếng.

Bùi Cận Bạch vẫn đang thản nhiên lái xe không biết định đi đến chỗ nào. Giọng điệu Cố Thư Di đã căng thẳng hơn hẳn, thậm chí cô còn định túm lấy cánh tay Bùi Cận Bạch nữa: "Tổng giám đốc Bùi..."

Bùi Cận Bạch: "Cô không muốn đi hả?"

"Làm gì có!" Cố Thư Di lập tức đáp ngay.

Mọi chuyện sau đó cứ vậy mà được quyết định. Cố Thư Di cũng xoay người ngồi thẳng lại nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.....

Cuối cùng xe của bọn họ dừng lại trước cửa một nhà hàng nướng. Vì đang là giờ ăn tối nên nhà hàng rất đông khách.

Cố Thư Di ngồi trên xe sững sờ nhìn địa điểm hẹn gặp mặt mà Bùi Cận Bạch chọn.

Cho nên tối nay bọn họ không về nhà mà tạm thời đổi chỗ hẹn sang quán nướng à?

Bùi Cận Bạch xuống xe trước rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Tiếng đóng cửa của anh gọi hồn Cố Thư Di về với xác. Sau khi kịp phản ứng, cô vội vàng xuống xe đuổi theo anh. Ông chủ thấy có khách đến nên vội vàng đi từ trong ra tiếp đón. Người đàn ông đi trước vừa cao vừa đẹp trai, cô gái đang nhanh chân đuổi theo anh thì mặc chiếc áo phao to đùng.

"Xin hỏi anh đi mấy người vậy?" Ông chủ nhiệt tình chào hỏi.

Bùi Cận Bạch: "Hai người."

"Được, vậy mời hai người qua bên này." Ông chủ vội vàng sắp xếp bàn cho bọn họ ngồi.

Cố Thư Di đi theo Bùi Cận Bạch tới chỗ mà ông chủ chỉ cho.

Bàn của mấy quán nướng kiểu này thường vừa lùn vừa nhỏ, chẳng qua trong quán có lò sưởi nên rất ấm áp. Cố Thư Di bèn cởi áo phao ra vắt lên ghế dựa rồi mới ngồi xuống. Ông chủ cũng nhanh nhẹn đưa thực đơn và bút tới cho bọn họ.

Bùi Cận Bạch cầm lấy thực đơn gọi món trước.

Cố Thư Di không nhịn được mà quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Việc làm ăn buôn bán của quán này rất tốt, mấy bàn trong quán đều đã có khách ngồi. Các vị khách vừa uống rượu vừa chuyện trò rôm rả. Thậm chí mấy bàn được bày thêm bên ngoài quán cũng đầy người. Hình như chiếc bàn mà hai người bọn họ vừa ngồi xuống này là bàn trống cuối cùng còn lại trong quán.

Bùi Cận Bạch chọn món xong lại chuyển thực đơn qua cho Cố Thư Di, anh còn đưa cả bút cho cô nữa: "Cô xem đi."

Thứ đập vào mắt Cố Thư Di là một tờ thực đơn mỏng manh, bên trên còn dính cả dầu mỡ nữa.

Trong khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy thật hoang đường.

Hẹn hò mà Bùi Cận Bạch nói là dẫn cô tới một quán nướng ven đường ăn đêm ư?

Cố Thư Di nhớ rằng trước đây mình đã từng tưởng tượng ra cảnh Bùi Cận Bạch, Trần Lê và mình cùng đứng trước một quán ven đường ăn mì xào, không ngờ giờ phút này cảnh tượng đó thành sự thật rồi cô lại thấy sợ chết đi được.

Trước giờ cô luôn cho rằng một người như Bùi Cận Bạch sẽ cảm thấy ăn uống ở mấy nơi vỉa hè này sẽ ngộ độc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!