Lúc này ở phòng làm việc của bác sĩ trên tầng, Bùi Cận Bạch vừa trao đổi tình hình cụ thể với bác sĩ phẫu thuật xong thì thấy điện thoại trong túi rung lên.
Anh lễ phép chào tạm biệt bác sĩ, sau khi đi ra ngoài mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Bùi Cận Bạch hơi nhíu mày khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Thư Di. Sau đó anh trả lời: [Không cần đâu.]
[Tôi xuống ngay đây.]
...
Cố Thư Di đứng dưới tầng đợi chừng hai mươi phút.
May mà trong bệnh viện có ghế ngồi nên cô có thể ngồi chờ bên trong sảnh, không bị gió lùa lạnh lẽo.
Cố Thư Di cũng không nghịch điện thoại mà chỉ im lặng ngồi trên ghế chăm chú nhìn quanh khu vực thang máy. Lại thêm một chuyến thang máy nữa tới nơi, cuối cùng cô cũng chờ được người cần chờ.
Cố Thư Di lập tức đứng lên đón, bấy giờ cô mới nhận ra Bùi Cận Bạch không xuống một mình mà còn có cả Hách Như Đức đi theo phía sau nữa.
Hiển nhiên là hai người bọn họ cũng đã nhìn thấy cô.
"Quản gia Hách?" Đã lâu rồi Cố Thư Di đã lâu không gặp Hách Như Đức nên cô chào hỏi ông ấy trước. Hách Như Đức cười híp mắt gật đầu chào lại cô: "Chào cô Cố."
Từ biểu cảm trên mặt Hách Như Đức, Cố Thư Di đoán rằng có lẽ tình hình sức khoẻ của Bùi Viễn Phong không đáng ngại lắm. Cô liếc nhìn Bùi Cận Bạch một cái. Có Hách Như Đức chẳng khác gì có bà cụ Hà ở đây nên nhất thời Cố Thư Di không gọi anh là "tổng giám đốc Bùi" được.
Thế là cô dứt khoát lược luôn đoạn xưng hô, chỉ nghiêm túc hỏi Bùi Cận Bạch: "Ba anh thế nào rồi? Ông ấy không sao chứ?"
"Tôi nghe trợ lý Trần nói ông ấy nằm viện nên qua đây hỏi thăm."
Bùi Cận Bạch cũng không ngờ Cố Thư Di lại tới đây.
Lúc này nghe cô quan tâm hỏi han như vậy, anh cũng gật đầu đáp: "Không có chuyện gì lớn."
Nguyên nhân là do gần đây có dịch bệnh. Chiều nay Bùi Viễn Phong đột nhiên sốt ba mươi chín độ, cơ thể lại có sẵn bệnh nền, sức đề kháng kém nên bác sĩ gia đình đề nghị cho ông ấy tới bệnh viện.
May mà bây giờ ông ấy hạ sốt rồi. Lúc nãy bác sĩ cũng đã nói với Bùi Cận Bạch rằng tình hình ông ấy đã ổn định, có điều vẫn cần nằm viện thêm mấy ngày để quan sát thêm.
Nghe nói Bùi Viễn Phong không sao, Cố Thư Di không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nãy giờ Hách Như Đức đứng một bên vẫn luôn quan sát dáng vẻ Cố Thư Di và Bùi Cận Bạch khi nói chuyện với nhau. Sau đó ông ấy cười cười chào hai người rồi trở về biệt thự Thanh Sơn.
Cố Thư Di nhìn theo bóng lưng rời đi của Hách Như Đức.
Cô nghĩ rằng mặc dù mình chưa gặp Bùi Viễn Phong nhưng dù sao thì hôm nay mình cũng đã có mặt ở đây rồi, nói chung cũng đã tỏ rõ là mình có lòng.
Cố Thư Di đang cân nhắc trong lòng xem lát nữa nên đón xe hay đi tàu điện ngầm thì bỗng nghe người đàn ông bên cạnh hỏi: "Tối nay cô có hẹn hả?"
"Hả?" Cố Thư Di vô thức quay đầu sang nhìn anh.
Bùi Cận Bạch nhìn hàng mi như dài cong cong như cây quạt nhỏ và son môi đỏ thắm trên môi Cố Thư Di.
Lần gần đây nhất anh nhìn thấy Cố Thư Di trang điểm là vào ngày đính hôn kia. Khi đó cô đã trang điểm nhẹ để phối hợp với bộ váy và đôi giày anh đưa cho.
Thật ra bình thường mỗi khi gặp cô là anh lại nghi ngờ có khi nào cô gái này chỉ rửa mặt rồi ra ngoài không.
Thấy Bùi Cận Bạch nhìn mình chằm chằm, Cố Thư Di mới ý thức được rằng hôm nay mình trang điểm. Cô vội vàng giải thích: "À, tối nay tôi vốn định đi gặp mặt bạn bè ở câu lạc bộ cũ ấy mà."
"Nhưng bây giờ cũng trễ rồi nên thôi." Cô xem đồng hồ rồi nói.
Bùi Cận Bạch gật đầu một cái rồi lại hỏi: "Bây giờ tôi về dinh thự Cảnh Nam đây, cô định đi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!