Trả lời xong, Cố Thư Di tiếp tục cúi đầu xuống chuẩn bị ăn cho xong miếng bò cuộn nấm kim châm vừa rồi mình chưa kịp bỏ vào miệng.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra hai người đàn ông kia vẫn nhìn mình chằm chằm, thậm chí hình như ánh mắt còn trở nên kỳ lạ hơn là sao vậy?
Cố Thư Di chỉ có thể ngẩng đầu lên lần nữa.
"Cô không đi thật à?" Trần Lê còn hỏi lại lần nữa, biểu cảm trên mặt như không thể tưởng tượng nổi vậy.
Bấy giờ Cố Thư Di mới nhận ra hình như có gì đó chưa rõ ràng thì phải.
Cô không thể làm gì khác hơn là dừng đũa rồi ngẩng đầu cẩn thận hỏi anh ấy: "Ừm... Bắt buộc phải đi à?"
Trần Lê: "..."
Cố Thư Di lại nhìn sang Bùi Cận Bạch.
Có điều lần này Bùi Cận Bạch không đối mặt với cô nữa, ánh mắt cũng trở nên hơi mơ hồ, không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Trần Lê cũng từ bỏ việc giãy giụa.
Quả nhiên anh ấy không nên hy vọng một cô gái có thể bất chấp mọi thứ để đến gần nhà họ Bùi suốt hai năm biết sai mà quay đầu. Đến lúc này rồi mà cô vẫn không chịu từ bỏ, chứng tỏ ý chí kiên cường rắp tâm làm việc xấu đến cùng.....
Đến khi họ ăn cơm xong thì đã rất khuya rồi.
Trần Lê về nhà một mình. Vì bây giờ bọn họ một người ở tầng trên một người ở tầng dưới nên Bùi Cận Bạch tiện đường đưa Cố Thư Di về luôn.
Sau khi lên xe, Cố Thư Di lại không nhịn được mà quay sang nhìn Bùi Cận Bạch lần nữa.
Cô cảm thấy hình như tối nay bọn họ có hiểu nhầm gì đó nên định lên tiếng: "Tổng giám đốc Bùi, tôi..."
"Đừng nói nữa." Bùi Cận Bạch cắt ngang lời cô.
Cố Thư Di không thể làm gì khác hơn là im miệng.
Bùi Cận Bạch nói xong mới quay sang nhìn cô.
Anh biết rõ tại sao bà nội lại thích Cố Thư Di.
Mặc dù những cuộc liên hôn thương mại rất phổ biến xung quanh nhưng đối với nhà bọn họ thì chỉ cần chọn một người tốt tính thông minh và xinh đẹp là được rồi, bởi vì những thứ còn lại nhà họ Bùi chẳng hề thiếu.
Cố Thư Di, hoặc cũng có thể nói là lớp nguỵ trang của Cố Thư Di rất hợp gu bà cụ Hà.
Còn lần đầu tiên anh gặp Cố Thư Di là trong một buổi phỏng vấn xin việc.
Trong lúc anh suy nghĩ miên man, ánh mắt hai người lại giao nhau.
Cố Thư Di không biết tại sao Bùi Cận Bạch lại nhìn mình như vậy, có điều anh đã muốn thì cô cũng thoải mái cho nhìn thôi.
Cuối cùng Bùi Cận Bạch quay đi trước rồi nói với tài xế: "Lái xe đi."
...
Ngày hôm sau, sau khi biết tối hôm qua Cố Thư Di ở lại rồi tình cờ được Trần Lê gọi đi mở họp với giám đốc, đám đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc sôi nổi cười cợt, nói rằng cô mới tới có mấy ngày đã vội vàng muốn lượn lờ trước mặt sếp Bùi rồi.
Cố Thư Di bị nói có hơi xấu hổ. Nghĩ đến Bùi Cận Bạch và Trần Lê, cô nhíu mày thở dài.
Khoảng thời gian thực tập sau đó của cô dần đi vào nề nếp.
Cuối cùng Cố Thư Di cũng hiểu tại sao các đồng nghiệp có vẻ kích động khi biết cô mới vào làm có mấy ngày đã xuất hiện trước mặt giám đốc như vậy rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!