Chương 14: (Vô Đề)

Cố Thư Di nghe thấy Trần Lê bảo cô đến giúp đỡ thì há hốc mồm.

Rõ ràng là không dám tin tưởng.

Nhưng phòng Giám đốc trống rỗng, không có ai khác ngoài cô lại như đang nhắc nhở cô lý do Trần Lê muốn cô đến hỗ trợ. Sau khi nhận ra điều này, Cố Thư Di lập tức đáp một tiếng: "Được."

Trong văn phòng, Bùi Cận Bạch đã ngồi ở trước máy tính.

Cuộc họp bất ngờ hôm nay có vài tài liệu vẫn chưa chuẩn bị xong nên lát nữa Trần Lê cũng phải ở bên cạnh. Bùi Cận Bạch uống ngụm nước, nghe thấy tiếng cửa văn phòng tổng giám đốc bị gõ khẽ rồi nhẹ nhàng đẩy ra.

Anh đang nhìn máy tính nên không quay sang xem, cho đến khi nghe tiếng Trần Lê xoay người, nói chuyện với một người khác: "Ở đây."

Lúc này Bùi Cận Bạch mới nhìn về phía cửa.

Thấy ánh mắt của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di lập tức ôm chặt máy tính. Đây là lần đầu tiên cô thấy Bùi Cận Bạch khi anh đang làm việc. So với lần gặp trước,  ngoài phong thái cao quý vừa sinh ra đã có nhờ xuất thân ra thì trên người anh còn có thêm khí thế vừa mạnh mẽ vừa tinh anh.

Cố Thư Di đã không mấy căng thẳng khi đối mặt với Bùi Cận Bạch đã, nhưng hiện giờ người cô đang đối mặt chính là tổng giám đốc của Hòa Quang, vậy nên cô không thể nén nổi sự căng thẳng. Cố Thư Di nhanh chóng chào hỏi: "Tổng giám đốc Bùi."

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di xuất hiện trong văn phòng của anh.

Trần Lê lập tức bước tới giải thích tại sao Cố Thư Di lại xuất hiện ở chỗ này.

Sau khi nghe xong, Bùi Cận Bạch nhìn Trần Lê, ánh mắt như thể không biết anh ấy đang nói cái gì, sau đó vẫn đáp: "Cũng được."

Trần Lê thở phào, lấy chiếc ghế dựa, bảo Cố Thư Di ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

Cố Thư Di không ngờ bản thân mới đi làm mấy ngày đã gặp được chuyện này.

Cô không dám nhiều lời, ngồi xuống chỗ Trần Lê bảo rồi chuẩn bị máy tính và mấy bản tài liệu. Dù Trần Lê giao cho cô việc rất đơn giản là ghi chép và sửa sang số liệu nhưng lúc này Cố Thư Di vẫn thấy căng thẳng như là sinh viên y vừa mới học giải phẫu xong đã bị ép cầm dao đứng bên bàn phẫu thuật để thực hiện cuộc phẫu thuật lớn liên quan đến tính mạng con người.

Trần Lê cũng ngồi xuống vị trí của mình, lại dặn Cố Thư Di về mấy số liệu lát nữa cần cô lấy ra bất cứ lúc nào.

Cố Thư Di nghiêm túc gật đầu.

Sau khi chuẩn bị qua, cuộc họp nhanh chóng bắt đầu theo thời gian đã hẹn.

Bởi vì là cuộc họp toàn tiếng Anh, có rào cản ngôn ngữ nên Cố Thư Di càng phải cẩn thận hơn bình thường. Suốt cả quá trình cô đều dựng thẳng tai lên, giống dây cung đang bị kéo căng.

Cô chú tâm lắng nghe nội dung cuộc họp của Bùi Cận Bạch, không bỏ sót từ nào.

Trình độ tiếng Anh của Cố Thư Di khá tốt, năm ba vì muốn giành học bổng nên cô còn đi thi IELTS, được 8.0. Nhưng khi Bùi Cận Bạch mở miệng, Cố Thư Di lập tức cảm nhận được rằng cái "khá tốt" của cô hẳn là trình độ khó đạt tới được dưới chế độ giáo dục, thi cử trong nước, mà Bùi Cận Bạch rõ ràng đã lưu loát, thông thạo như tiếng mẹ đẻ vì từ nhỏ đã được học ở trường quốc tế.

Thậm chí một lát sau, khi nhắc tới một sản phẩm sắp được đưa ra thị trường, có lẽ Bùi Cận Bạch cảm thấy nếu dùng tiếng Anh thì bọn họ sẽ không hiểu hết hoàn toàn nên dứt khoát giải thích bằng tiếng Pháp.

Cố Thư Di không hiểu tiếng Pháp, cô làm theo lời Trần Lê, tìm kiếm, tô đậm và đưa tài liệu, số liệu Bùi Cận Bạch cần dùng đến bất cứ lúc nào. Công việc của Trần Lê rõ ràng là phức tạp hơn cô rất nhiều, không chỉ phải bận rộn thao tác trên máy tính suốt cả quá trình mà thi thoảng còn nhỏ giọng tham gia thảo luận.

Bùi Cận Bạch giải thích bằng tiếng Pháp xong rồi lại đổi trở về tiếng Anh.

Trong cuộc họp, tuy hai bên không giương cung bạt kiếm nhưng bầu không khí cũng chẳng hề thoải mái, nhẹ nhàng chút nào. Qua nội dung cuộc trò chuyện, Cố Thư Di nghe ra tuy phía Pháp có thành ý nhưng thái độ lại ba phải, thế nào cũng được, cũng giống như việc giờ Bùi Cận Bạch đã về nước mà đối phương còn yêu cầu họp thêm. Bùi Cận Bạch thì vẫn duy trì biểu cảm bình tĩnh suốt cả quá trình, anh nhắc nhở phía Pháp về lợi ích của lần hợp tác này và Hòa Quang đã từng thu mua trang web video nào đó.

Lúc này, Trần Lê đột ngột căng thẳng.

Là trợ lý, theo bản năng mà anh ấy biết có lẽ lát nữa Bùi Cận Bạch sẽ yêu cầu chi tiết liên quan đến chuyện này, nhưng trong những thứ anh ấy vừa đưa cho Cố Thư Di không có nội dung về vấn đề đó. Tuy lần mua lại trang web video kia là một trong số những thành công rực rỡ nhất của Hòa Quang nhưng hiện tại sao họ có thể nhớ kỹ chi tiết tỉ mỉ, kỹ càng được.

Nhưng Trần Lê là người giữ chức trợ lý tổng giám đốc, rõ ràng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Khi anh ấy bắt đầu chuẩn bị phương án dự phòng, người bên cạnh bỗng đẩy một tờ A4 sang.

Trần Lê thấy trên tờ giấy mà Cố Thư Di đẩy đưa cho anh ấy đều là những gì anh ấy cần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!