Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi xuống tầng dưới, Cố Thư Di tìm khắp mọi chỗ nhưng vẫn không thấy điện thoại đâu.

Cô sờ chiếc túi trống trơn trên người, nhận ra hẳn là ban nãy cô xem thực đơn nên đặt điện thoại trên đảo bếp, lúc về thì quên không cầm theo ý.

Vậy nên cô đành phải đi lên tầng trên.

Cố Thư Di lại đứng trước cửa nhà Bùi Cận Bạch, cô xấu hổ ấn chuông cửa. Lúc này, cô chưa ấn chuông bao lâu mà cửa đã mở ra.

Bùi Cận Bạch mở cửa, Cố Thư Di vừa liếc mắt đã thấy anh đang cầm điện thoại của cô trong tay, rõ ràng là anh cũng phát hiện, biết cô đi lên là vì chuyện này.

"Ngại quá tổng giám đốc Bùi. Tôi để quên điện thoại trong nhà anh rồi." Cố Thư Di lập tức tươi cười, duỗi tay nhận lấy.

Bùi Cận Bạch trả điện thoại cho Cố Thư Di, sau đó lại nhìn cô, bổ sung thêm một câu: "Ban nãy có người gọi điện thoại cho cô."

Cố Thư Di: "Hả?"

Bùi Cận Bạch: "Không biết có chuyện gì, cô gọi lại hỏi thử xem."

"Vâng vâng." Cố Thư Di không ngờ điện thoại của cô còn vang lên trong lúc cô để quên nó ở nhà Bùi Cận Cạch. Cố Thư Di vội vã đáp lời rồi nhanh chóng chào tạm biệt.

Sau khi xuống tầng dưới, Cố Thư Di mở nhật ký cuộc gọi, thấy Đường Điền gọi hai cuộc cho cô, một cuộc không có người nhận, một cuộc khác thì có người nghe máy?

Thời gian diễn ra cuộc gọi là 22 giây.

Cố Thư Di nhìn thấy thời gian cuộc gọi thì lập tức giật mình, vội vàng gọi lại cho Đường Điền.

"Cậu vừa gọi cho tớ làm gì thế?" Sau khi Đường Điền nghe máy, Cố Thư Di lập tức hỏi: "Có người nghe à? Các cậu nói gì vậy?"

Đường Điền: "À, đầu tớ ướt hết rồi mà tớ mới nhận ra là không có dầu gội, tớ định hỏi xem cậu có trữ đồ trong ngăn tủ không."

"Cậu không nghe máy nên tớ lại mượn Tiểu Vi."

Chỉ là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, Cố Thư Di nghe xong thì "ừ" một tiếng, sau đó quay lại chủ để mà cô càng quan tâm hơn: "Ban nãy cậu nói gì với người nghe điện thoại của tớ thế?"

Nhắc tới chuyện này, Đường Điền bĩu môi, trêu chọc: "Được đấy Cố Thư Di, sao muộn thế này rồi mà cậu còn ở cùng với đàn ông hả?"

"Có phải cậu có gì lừa tớ hay không? Chẳng lẽ tớ không phải người cậu yêu nhất à?"

"Tớ thì nói gì được. Tớ nghe thấy là giọng nam nên hỏi anh ấy là ai, sao muộn thế này còn cầm điện thoại của cậu, có quan hệ gì với cậu nữa."

Cố Thư Di: "Thế anh ấy nói gì?"

Đường Điền: "Bảo tớ chờ lát nửa hỏi cậu."

Cố Thư Di nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đang định nói với Đường Điền rằng cô không có "tình huống" gì thì Đường Điền lại mở miệng nói tiếp: "Tớ thấy thái độ của người đó quá kiêu ngạo, hừ, coi thường ai thế không biết. Thế là tớ bèn nói cậu xinh đẹp, lương thiện, thành tích tốt, muốn theo đuổi cậu thì đến Pháp xếp hàng trước đi."

"…"

Cố Thư Di nghe lời này, thấy như hơi thở phào ban nãy lại nghẹn lại, trái tim đang đập bỗng chết tươi.

Sau đó, Đường Điền còn tò mò hỏi: "Vậy nên người kia là ai thế Thư Di?"

Cố Thư Di cảm giác huyệt Thái Dương của bản thân đang giật đùng đùng.

Nghe câu hỏi tò mò của Đường Điền, cô chỉ có thể cắn răng nói ra một câu: "Anh ấy là… sếp của tớ."

"Vãi chưởng!" Lúc này đến lượt Đường Điền giật mình kinh ngạc.

"Muộn vậy rồi mà cậu vẫn ở công ty à?" Cô ấy không thể tin nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!