Chương 12: (Vô Đề)

Thế là lời thoại mà Cố Thư Di vốn đã soạn sẵn bỗng chốc bị kẹt lại trong cổ họng, không nói ra được.

"Tổng, tổng giám đốc Bùi?" Đứng trước người đàn ông rõ ràng đã uống rượu trước mặt, cô nhất thời lúng túng nói lắp bắp.

Ánh mắt của người đàn ông hờ hững nhìn cô từ đầu tới chân, giọng nói lạnh nhạt không có vẻ gì bất thường: "Có chuyện gì không?"

Cố Thư Di siết chặt chiếc túi nhỏ, nuốt nước bọt một cái.

Cô vốn muốn nói mình tới đây để tặng quà.

Chỉ có điều hiện tại cô cảm thấy có thể tạm thời gác chuyện tặng quà qua một bên. Cố Thư Di nhìn người đàn ông nồng nặc hơi rượu trước mặt, hỏi: "Tổng giám đốc Bùi, anh không sao chứ?"

"Có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?"

Bùi Cận Bạch nheo mắt nhìn Cố Thư Di bỗng dưng xuất hiện trước cửa nhà mình.

"Không cần, tôi chỉ uống chút rượu thôi." Anh đáp.

Cố Thư Di gật đầu: "Ồ ồ, vậy được rồi."

Sau đó, có vẻ như người đàn ông trước mắt thấy cô không còn gì muốn nói nên quay người đi vào nhà. Thế nhưng khi anh quay người đi lại quên không đóng cửa lại.

Cố Thư Di đứng nhìn cánh cửa để mở như thể đang dụ hoặc hay ám chỉ gì đó với mình, không khỏi nuốt nước bọt.

Đối mặt với tình huống này, lại nghĩ tới mục đích ban đầu hôm nay mình tới đây, Cố Thư Di cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn đi theo Bùi Cận Bạch vào trong nhà.

Tầm nhìn ở tầng trên rõ ràng khoáng đạt hơn tầng dưới khá nhiều, hơn nữa phong cách bài trí trong phòng cũng đàn ông hơn.

Thế nhưng Cố Thư Di không dám nhìn quá nhiều, cô cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Bùi Cận Bạch, thấy anh đi thẳng về phía sô pha rồi ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa ra sau, mu bàn tay đặt lên trán, mày nhíu lại.

Rõ ràng là dáng vẻ đau đầu, khó chịu.

Thế là Cố Thư Di bước tới, khom lưng gọi: "Tổng giám đốc Bùi."

Người đàn ông nghe thấy âm thanh này rõ ràng bị giật mình.

Anh bỏ tay xuống, quay mặt qua, đối diện với một khuôn mặt tươi cười giả vờ thân thiết.

Câu đầu tiên Bùi Cận Bạch muốn nói đương nhiên là "Sao cô lại theo tôi vào đây".

Sau đó có vẻ như lúc này anh mới nhớ ra ban nãy mình không tỉnh táo cho lắm nên đã quên đóng cửa lại.

Cố Thư Di mỉm cười nhìn Bùi Cận Bạch, rụt rè hỏi thử: "Tổng giám đốc Bùi, có phải anh đang khó chịu vì rượu không?"

"Có cần tôi nấu cho anh một bát canh giải rượu không?"

"Hay là nấu ít cháo nhé, ăn cháo vào dạ dày sẽ dễ chịu hơn đấy."

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di.

Tuy lời cô nói rõ ràng là cố ý nhưng hiện tại cô đã vào đây rồi, còn hỏi như vậy nữa, anh cũng không tiện đuổi cô về luôn.

Hơn nữa đúng là anh cũng đau đầu tới mức không muốn đứng dậy làm gì nữa hết.

Cho nên nhất thời anh cũng không thể nói ra câu đuổi cô ra ngoài được.

"Cám ơn."

"Được rồi." Cố Thư Di nhận được sự cho phép, lập tức giãn cơ mặt, nói: "Anh ngồi nghỉ một lát đi, chờ một chút, sẽ xong nhanh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!