Chương 11: (Vô Đề)

Cố Thư Di nói xong lại tiếp tục co người lại chờ xe tới.

Sau đó đúng như những gì cô mong đợi, quả nhiên Bùi Cận Bạch không còn tiếp tục nhìn cô nữa.

Cố Thư Di hài lòng khụt khịt mũi.

Cô không hề để ý tới ánh nhìn của những người khác đang có mặt ở đây.

Lúc này, Trần Lê đang há to miệng đứng trong gió.

Anh ấy nghẹn họng nhìn trân trân vào ông chủ của mình, không biết lúc này Bùi Cận Bạch đang nghĩ gì mà biểu cảm của anh đầy khó hiểu. Sau đó, Trần Lê lại cứng ngắc nhìn xuống đất, chuyển sang nhìn Cố Thư Di đứng giữa gió lạnh, trông cô lúc này lại càng mong manh hơn.

Thú thực, nếu không kể tới những ước muốn viển vông và mức độ toan tính cao siêu của cô gái này thì ngoại hình của cô đúng là đẹp mắt.

Thành tích học tập của cô ở trường cũng luôn đứng nhất, lại biết chơi thể thao, chịu khó phát triển toàn diện cả bốn yếu tố đức

- trí

- thể

- mỹ.

Quả là một sinh viên ở thành phố vừa xuất sắc vừa xinh đẹp điển hình. Chẳng trách bà cụ Hà lại ưng ý, muốn cô làm cháu dâu.

Chỉ có điều tới lúc này Trần Lê mới bắt đầu phát hiện ra hình như mình không hiểu Cố Thư Di.

Những lời xấu hổ như vậy mà cô cũng nói ra được ư?

Trần Lê đường đường là trợ lý tổng giám đốc nhưng trước nay anh ấy vẫn luôn ngại ngùng, không tài nào mặt dày nói ra câu mình lạnh chút cũng không sao, quan trọng là sếp không bị lạnh là được. Thế nhưng qua miệng Cố Thư Di, câu này lại được nói ra đầy lưu loát, tự nhiên.

Thật sự không hề vấp một chữ nào.

Thậm chí Trần Lê còn có ảo giác mình sắp bị người khác cướp mất chén cơm mất rồi.

Khi Trần Lê đang nhìn Cố Thư Di bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh thì cuối cùng xe cũng đã tới.

Bùi Cận Bạch đi mở cửa xe cho Cố Thư Di.

Cố Thư Di không buồn khách sáo, lập tức ngồi vào trong chiếc xe ấm áp, đợi Bùi Cận Bạch lên xe rồi mới nói với anh: "Cám ơn tổng giám đốc Bùi."

Dường như Bùi Cận Bạch ngoảnh mặt qua nhìn cô một cái.

Cố Thư Di lập tức nở nụ cười, thực sự không thể đoán ra được suy nghĩ của người đàn ông này, cũng biết câu nịnh nọt vừa rồi của mình hơi buồn nôn, không biết anh có thích kiểu đó hay không, lỡ như nịnh bợ sai chỗ, giẫm trúng vào bãi mìn thì nguy to.

Cố Thư Di cứ xoắn xuýt nghĩ mãi, cho tới khi người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Sau này nhớ nói chuyện cho đàng hoàng."

Mãi lúc này anh mới phản hồi lại hai câu vừa rồi của cô.

Cố Thư Di: "..."

"Được thôi." Cố Thư Di gật đầu lia lịa.

Quả nhiên, tuy mấy câu đó buồn nôn nhưng mà vẫn hữu dụng. Vậy là được rồi.....

Sau buổi dạ tiệc đính hôn, Cố Thư Di không nhận được thêm bất kỳ yêu cầu nào của Bùi Cận Bạch bảo cô phải làm gì.

Vừa khéo, cô có thể tập trung hoàn toàn vào buổi phỏng vấn thực tập của Hòa Quang. Xen kẽ với đó, cô còn cùng Đường Điền đi ra ngoài vui chơi, dạo phố một chút.

Thành quả xin việc của Đường Điền trong mùa tuyển dụng này không được tốt cho lắm. Chuyên ngành thuộc khối Xã hội luôn bị xếp bét trong ngày hội tuyển dụng. Cho nên Đường Điền định học theo cách lần trước Cố Thư Di bảo, trước hết đi kiếm một chỗ thực tập đã, đợi mùa xuân năm sau tái chiến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!