Chương 10: (Vô Đề)

Cố Thư Di nói xong, quả nhiên nhìn thấy trên mặt hai cô gái trẻ không ngừng xuất hiện các biểu cảm vô cùng đặc sắc, chẳng hạn như "không phải chứ, thê thảm tới vậy ư", "thực sự phải năm giờ sáng dậy chuẩn bị bữa sáng, sáu giờ sáng tới thăm hỏi người lớn hay sao", "chắc chắn là chỉ có cô ta mới làm được vậy chứ con gái nhà giàu như mình không đời nào dậy sớm vậy đâu".

Cố Thư Di tiếp tục mỉm cười với hai người bọn họ, biểu cảm thân thiện cứ như thể muốn nói với bọn họ rằng muốn biết gì nữa thì cứ hỏi tiếp đi.

Hai cô gái trẻ trông thấy người phụ nữ trước mặt đột nhiên nở nụ cười đáng sợ như vậy, sau một thoáng im lặng, bọn họ vội vàng kéo nhau bỏ đi.

Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Cố Thư Di lần cuối.

Ánh mắt lộ vẻ bội phục, thậm chí còn pha lẫn đôi chút thương hại.

Cố Thư Di tiễn được hai cô gái trẻ tới kiếm chuyện kia đi xong, lắc đầu mỉm cười.

Trong lòng cô nghĩ thầm, quả nhiên con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé quá yếu, chỉ mới nghe phải dậy từ năm giờ sáng thôi đã sợ quá bỏ chạy rồi.

Cố Thư Di cầm chiếc cupcake ban nãy đang ăn dở lên định bụng ăn tiếp, không ngờ chỉ mới kịp nhìn chưa kịp ăn thì đã trông thấy có người đang đứng gần mình.

Không rõ Bùi Cận Bạch quay trở lại đây từ khi nào. Lúc này, anh đang đứng cách Cố Thư Di vài mét, lẳng lặng nhìn cô.

Cố Thư Di: "..."

Cô đành phải để chiếc bánh xuống.

"Tổng giám đốc Bùi." Cố Thư Di chủ động đi lại chỗ anh.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di trước mặt đang tỏ ý nịnh nọt với mình, hỏi cô một câu: "Vừa nãy cô mới tán gẫu chuyện gì vậy?"

Cố Thư Di lập tức thấy gai da đầu.

Nếu như ăn ngay nói thật, chắc chắn cô sẽ chết không còn sót lại một mẩu xương nào, cho nên cô lập tức mỉm cười: "Tôi nói với bọn họ là bánh ngọt tối nay làm rất ngon."

"Hai em ấy thật dễ thương."

Bùi Cận Bạch lắng tai nghe mấy lời nói khoác không biết ngượng của Cố Thư Di.

Hai cô gái trẻ đó là con gái nhà giàu, tính tình nhõng nhẽo, nổi tiếng là đanh đá trong số các con em gia đình có quyền có tiền ở đây, đến mức ngay cả Bùi Linh Thư cũng phải cảm thấy đau đầu. Vậy mà sau khi bọn họ chạm trán với Cố Thư Di, tất cả đều phải cúp đuôi bỏ đi, thậm chí còn được Cố Thư Di nhận xét là "thật dễ thương".

Quả nhiên không đưa Cố Thư Di tới đây một chuyến thì không thể nào biết cô còn có loại bản lĩnh này.

Lúc này, nhạc trong hội trường chuyển sang bài khác.

Càng ngày càng có nhiều người khiêu vũ trên sàn nhảy, có lẽ ai ai cũng muốn hòa chung vào với bầu không khí ngọt ngào trong buổi lễ đinh hôn của cặp đôi cô dâu chú rể trẻ tuổi.

Bùi Cận Bạch: "Cô có biết khiêu vũ không?"

Cố Thư Di: "Gì ạ?"

Bùi Cận Bạch hỏi xong lập tức chìa tay về phía Cố Thư Di.

Cố Thư Di thoáng ngẩn người, sau đó lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn lại nhìn mình và Bùi Cận Bạch.

Cô lại nghĩ tới ba chữ "vợ chưa cưới" mà ban nãy hai cô gái trẻ kia nhắc tới.

Đôi khi chỉ có đám trẻ con ngựa non háu đá mới vì tò mò mà dám trực tiếp đi tìm hiểu ngọn ngành, còn hầu hết những người trưởng thành đã lăn lộn với đời khi vẫn chưa làm rõ được tình hình đều sẽ chọn yên lặng theo dõi.

Mặc dù bọn họ không lỗ mãng xông tới tìm hiểu nhưng điều này không ngăn cản bọn họ dồn hết mọi sự chú ý vào Cố Thư Di, không bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào.

Cố Thư Di đặt tay mình vào tay Bùi Cận Bạch.

Lòng bàn tay của đàn ông hơi nóng. Khoảnh khắc chạm vào anh, Cố Thư Di đột nhiên muốn rút tay về: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện là, tôi khiêu vũ không giỏi lắm đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!