Trên con đường âm u, Ân Tử Di cứ một mình đi thong thả, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một trận gió, làn váy màu tím cùng áo choàng tối màu trên người nữ tử theo cơn gió kia mà bay phần phật, mái tóc dài buông xỏa cũng thổi tung lên, nhìn qua có cảm giác như không tồn tại.
Thực yên lặng a……. Ân Tử Di thầm nói, bản thân nàng coi như là sống ba đời, trừ bỏ hơn hai mươi năm sống ở ngoài kia lúc đầu, thì vẫn là một người lẻ loi độc hành, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, có lẽ chính nàng vốn nên là một người, đi đến hết đời!
Nghĩ vậy, nữ tử cười khẽ một tiếng, đi ra khỏi con đường âm u, ngẩng đầu nhìn trăng sáng như ngọc trên bầu trời, theo bản năng giơ tay với tới, cũng không biết là thời điểm nào mà dưỡng thành thói quen như vậy, lần nào thấy cũng không tự giác mà đưa tay ra muốn chạm vào, rõ ràng là sẽ không đụng tới không phải sao?
A…….. Thời gian trôi qua thật là nhanh……..
Nữ tử hạ tay xuống, xoay người rời đi, dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh kia thật là cô tịch, cũng thật kiên cường.
Ba ngày sau.
Một nữ tử một thân tử y lười biếng tựa vào cái ghế to màu xanh ngọc, trước mặt nàng là một quảng trường rộng lớn, không có người, nhìn qua thật là yên tĩnh.
Nữ tử chậm rãi giơ tay lên, nâng cằm, khoảng không trước mặt bỗng xuất hiện một vật, ánh mắt chuyên chú, khóe miệng câu lên nụ cười không màng danh lợi, hết thảy đều tốt đẹp.
"Báo!" Một thanh âm ồn ào đột nhiên đánh vỡ không khí khó có được này, sau đó một bạch y nam tử xuất hiện, quỳ trước mặt nàng, " Ma tôn Hồng Liên đã dẫn dắt rất đông ma binh tiến vào tử y thành, nhóm tiên quân đại nhân đã mang người tiến lên trấn áp, hiện tại rất là hỗn loạn, thuộc hạ……."
Nam tử còn chưa nói xong, đã bị nữ tử nhẹ giọng đánh gãy, "Chuyện trong thành, ngươi không cần phải xen vào. Đi xuống dẫn Tiết Mật lại đây cho ta……"
"Đại nhân!" Nam tử khiếp sợ ngẩng đầu, hắn tới đây là hy vọng tiên tôn đại nhân có thể cho hắn cái chỉ thị hay là mệnh lệnh gì đó, tử y thành của bọn họ chưa bao giờ bị mất mặt như thế này, nhưng không ngờ, tiên tôn đại nhân thế nhưng…….
Nữ tử lơ đãng liếc hắn một cái, ánh mắt bình thản vô ba, nhìn không ra cảm xúc gì, lại làm nam tử quỳ ở dưới kia sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng cúi đầu lớn tiếng nói, "…….. Dạ!" Sau đó rất nhanh lui xuống.
Thấy hắn đã rời đi, nữ tử nghiêng tai lắng nghe thanh âm càng ngày càng huyên náo, khóe miệng khẽ nhếch.
Bên kia, mấy người Tiết Linh, Nguyệt Kiến ánh mắt mãnh liệt đánh đuổi địch nhân trước mặt, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch Y đứng cùng với Ưng Vấn Thiên đang đối mặt với mười tiên quân thuộc hạ của Ân Tử Di, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng tình hình chung quanh lại không cho bọn họ nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng dấn thân vào một trận chiến mới.
"Mấy người bọn họ lại đây cứu ngươi à?" Nhìn Tiết Mật chậm rãi đi lại gần mình, Ân Tử Di mỉm cười nói.
"Ân." Tiết Mật gật gật đầu, sắc mặt rối rắm, đã nghe chuyện xưa của người trước này, không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy không biết phải đối mặt với nàng ta thế nào, đồng tình gì đó thì khẳng định đối phương không cần, nhưng trong lòng nàng lại thật sự có chút vì nàng ta mà khó chịu. Nhưng nàng ta lại là địch nhân của nàng, bọn tỷ tỷ, Vô Thương còn đang ở bên ngoài chiến đấu, nàng sao có thể đối với người trước mặt này nảy sinh đồng tình chứ?
Hơn nữa……
Như nghĩ tới cái gì, Tiết Mật bỗng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, dừng một chút nói, "Năm đó ở Tu Chân Giới, thủ hạ của ngươi đã bắt cha ta đi phải không, lúc đăng tiên lộ, ngươi cũng đã thừa nhận người ở thượng giới. Với ta mà nói, Ân Tử Nhược đã chết đi kia, ta không biết, càng không có một chút cảm tình nào, nhưng Tiết Linh và Tiết Trục Lưu là hai người mà khi ta tiến vào thế giới này, đã đối xử với ta rất tốt, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi có đồng ý thả người đó ra hay không?"
Nói xong Tiết Mật khẩn trương nhìn người trước mặt, kỳ thật ý tưởng nàng đến thượng giới rất là đơn giản, chính là vì cứu Tiết Trục Lưu, không có ý nghĩ khác.
"Nga, phải không?" Ân Tử Di nâng cằm, người hơi hướng về phía trước nhìn Tiết Mật, "Chờ chuyện này chấm dứt, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?"
Nghe vậy Tiết Mật cắn cắn môi, chuyện này…… Chấm dứt thế nào? Trước không nói Tiết Linh và nàng có thù giết mẹ, chính là Vũ Văn Tắc và nàng cũng có mối hận diệt môn, hơn nữa……. Sư phụ hiện tại của nàng tên của hắn là Mộ Bạch Y, cùng với Mộc Bạch Y trong chuyện xưa kia không có quan hệ, nàng như thế nào cũng không tin!
Nhìn thấy Tiết Mật cau mày, Ân Tử Di nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt ngưng trọng, thản nhiên mở miệng nói, "Sẽ chấm dứt……."
Nghe vậy Tiết Mật quay đầu, nhìn ánh mắt kiên định của hoa y nữ tử trước mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác kỳ dị, nhưng không đợi nàng kịp nhận ra đây là cảm giác gì, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, hai bạch y nam tử cả người toàn là máu bay ra, mặt đất lúc đầu bằng phẳng thì bây giờ đã bị khoét thành hai cái lỗ thật sâu, máu văng đầy đất.
Thấy thế, Tiết Mật hoảng sợ, sau đó liền thấy Mộ Bạch Y mang mặt nạ dẫn theo một đám người tiến vào, Thích Vô Thương, Vũ Văn Tắc, Nguyệt Kiến, Ưng Vấn Thiên mấy người bọn họ đều ở đó, chỉ là trên người đều dính máu, vô cùng chật vật.
"Tỷ tỷ, Vô Thương……" Tiết Mật theo bản năng đi lên phía trước vài bước, miệng lẩm nhẩm.
"Đúng là đông a!" Ân Tử Di nở nụ cười.
"Đối thủ là tử y tiên tôn, cho dù đem cả binh lực của hòa trạch cũng không nhất định địch nổi! Đương nhiên phải thận trọng." Mộ Bạch Y đồng dạng cười cười, sau đó một đám người phía sau cũng đi đến, mà người cùng bọn họ đánh nhau lúc nãy cũng hỗ trợ người bị thương vội vàng đứng ở phía sau Ân Tử Di, song phương hiện ra thế giằng co.
"A……. Ta vẫn cảm thấy thân hình của ngươi có chút quen thuộc…… Ma tôn Hồng Liên…….." Ân Tử Di nhíu mày, nói từng chữ.
Nghe vậy, Tiết Mật cả kinh, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, một đạo ánh sáng trắng dài mảnh liền trực tiếp đánh vào người Mộ Bạch Y.
Nhưng kỳ quái chính là, đối phương như hoàn toàn không nhìn thấy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bạch quang đánh vào người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!