Chương 47: Nguyệt kiến

Chậm rãi tới gần đóa hoa phấn hồng kia, Tiết Mật vẫn âm thầm phòng bị, nhưng thấy hoa kia cũng không có cái gì cổ quái, Tiết Mật lá gan lớn một chút, liền dùng tay dò xét.

Nhưng không ngờ đụng tới đóa hoa, chợt nghe đóa hoa truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, sợ tới mức nàng rụt tay lại, liên tục lui vài bước.

"Là cái gì, không cần giả thần giả quỷ! Đi ra, nếu không ta sẽ không khách khí!" Nói xong trong lòng bàn tay cũng toát ra ngọn lửa màu xanh, đung đưa lay động.

"Không cần, không cần đốt, ta đi ra là được!" Một giọng nữ mềm mại từ bên trong đóa hoa truyền ra.

Tiết Mật nhất thời bị kinh hách, sao lại thế này, hoa còn có thể nói chuyện…….

Bỗng đóa hoa kia từ từ lớn lên, sau đó từ hai bên huyễn hóa ra tay cùng chân người, cánh hoa rụng xuống, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền như hoa.

Tiết Mật chứng kiến hết thảy, một gốc cây hoa thế nhưng biến thành một tiểu la lị mười ba mười bốn tuổi, chỉ thấy nàng chải kiểu tóc song nha kế, khuôn mặt phấn nộn, hai mắt to giống như quả nho đang quay tròn chuyển động, cái mũi hếch lên, miệng khéo léo hồng nhuận, trên người mặc váy màu phấn trắng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.

"Ngươi là?" Tiết Mật nghi hoặc.

"Tỷ tỷ, ta gọi là Nguyệt Kiến." Tiểu la lị trên mặt mang theo tươi cười nhích lại gần Tiết Mật.

"Nguyệt Kiến?" Trong trí nhớ, hình như cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên này.

"Ừ, đúng vậy, Nguyệt Kiến chính là nguyệt kiến thảo, bản thể của ta chính là một gốc nguyệt kiến thảo, vừa nãy tỷ cũng gặp qua……" Tiểu la lị kêu Nguyệt Kiến lại tiến gần Tiết Mật.

"Bản thể? Ngươi nói bộ dáng hiện tại của người là sau khi biến hóa sao?" Tiết Mật hỏi,

"Ừ, đúng vậy." Nữ tử cười ánh mắt đều mị lên.

"Nói dối, nếu có thể biến hóa, vì sao ngươi còn ở Tu Chân Giới? Chỉ có tu luyện đến Độ kiếp kỳ mới có thể biến hóa giống như ngươi, nhưng độ hết kiếp là đi lên thượng giới, sao có thể còn ở lại Tu Chân Giới?" Thanh âm Tiết Mật đột nhiên nghiêm khắc.

"Thật sự, thật sự, ta không gạt tỷ, ta thật là một gốc nguyệt kiến thảo, chính là trên đường tu luyện không cẩn thận ăn phải gốc cây biến hóa, mới có thể biến thành dạng này!" Nữ tử gấp đến độ ánh mắt đều đỏ lên, vội vàng giải thích.

Biến hóa thảo! Tiết Mật trong lòng rùng mình, biến hóa thảo chính là một trong những tiên thảo thế gian rất trân quý a, đừng nói Tu Chân Giới, ngay cả thượng giới cũng rất khó tìm được một gốc, tiểu cô nương này thế nhưng đánh bậy đánh bạ ăn một gốc, cơ duyên thật tốt!

"Vậy vì sao ngươi theo dõi ta?" Thu hồi khiếp sợ trong lòng, Tiết Mật lại hỏi.

"Ta……. Ta thích……. Mùi vị trên người tỷ…….." Tiểu la lị có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Trên người ta nào có……" Còn chưa nói xong, Tiết Mật liền ngừng lại, đột nhiên nghĩ tới lúc trước ở trong Cửu Khuyết tiên tôn Thiên Thu từng nói với nàng, hắn nói cơ thể nàng có ngự thú bí quyết, chẳng lẽ bởi vì tác dụng của cái đó?

"Có, có, tỷ mỗi lần đi tới gần ta, ta đều cảm thấy, đặc biệt thoải mái." Nói xong, cái mũi nhỏ để sát vào Tiết Mật, hít lấy hít để, còn bày ra bộ dáng thực say mê, "Tỷ tỷ, ta muốn đi theo tỷ, được không?" Nữ tử ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp, trong mắt còn có nước lấp lánh, nhìn qua…… Hảo manh!

Tiết Mật cúi đầu nhìn nàng kia đôi mắt nhỏ như nai con, tâm đều bị manh hóa, (cười) đến gập cả lưng, nhìn thẳng nàng nói, "Ngươi ở đây không có cha mẹ thân nhân sao? Cứ theo ta rời đi như vậy có thể chứ?"

"Có thể, có thể, ta không có cha mẹ thân nhân, chỉ có mình ta, từ nhỏ đến lớn đều một mình tu luyện, có thể đi theo tỷ, tỷ tỷ, dẫn ta đi với!" Tiểu la lại giữ chặt vạt áo Tiết Mật, lắc lắc nói.

Tuy rằng thực manh, nhưng nàng một mình bên ngoài, phòng người có tâm rất khó a, "Mang ngươi đi theo cũng được, bất qua ngươi cùng ta ký kết khế ước ta mới có thể mang ngươi theo." Tiết Mật tận lực bình thản nói, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tội ác, nàng sao giống đang lừa tiểu la lị a.

"Có thể!" Nghe vậy, Nguyệt Kiến trong mắt phát ra ánh sáng kinh hỉ, nguyên tưởng sẽ rất khó, không nghĩ tới dễ dàng như vậy, hắc hắc…..

Vừa nghe nàng không ngừng đáp ứng, tội ác trong lòng Tiết Mật càng đậm, đề nghị nói, "Kỳ thật không ký khế ước cũng có thể……"

"Không được, chỉ có khế ước tỷ mới không bỏ lại ta, nhất định phải!" Nữ tử trong mặt hiện lên một mạt giảo hoạt, nàng (Tiết Mật) khẳng định giúp nàng (Nguyệt Kiến) tiến giai, cần phải gắt gao bám dính, bằng không nàng cả đời sẽ ở huyễn thú sơ giai này a.

"Nhưng mà……. Nhưng mà……. Có thể ôn nhu một chút không, ta sợ đau….." Nguyệt Kiến đột nhiên trở nên lắp bắp, trên mặt cũng mang theo chút sợ hãi.

Ân? Ôn nhu? Tiết Mật nghi hoặc, khế ước chẳng lẽ rất đau sao? Chính nàng vẫn thực thoải mái mà.

Kỳ thật chủ yếu là nàng chưa thấy qua quá trình tu sĩ Tu Chân Giới khác cùng linh thú ký khế ước, sau này mới biết vì sao Nguyệt Kiến bảo nàng ôn nhu một chút. Bởi vì những người khác ký khế ước đầu tiên là dùng mọi thủ đoạn đánh linh thú chết ngất, sau đó nhân cơ hội nó suy yếu mạnh mẽ ký khế ước. Lúc này linh thú chỉ có thể trở thành nô bộc của tu sĩ, trừ bỏ sử dụng đan dược bên ngoài, nếu không suốt đời tu vi không thể tiến thêm một bước, chỉ có thể cứ như vậy bị người nô dịch đến chết.

Mà hai vị trước mặt này một người bởi vì nguyên nhân thân thể cũng không biết quá trình khế ước chính là như vậy. Người kia cũng bởi vì quanh năm suốt tháng sinh hoạt tại thâm sơn rừng già, không cùng người tiếp xúc, chỉ ở xa xa thấy qua tu sĩ ký khế ước với linh thú, không cẩn thận quan sát, đối với quá trình kia cũng không hiểu rõ hết, cho nên nàng mới chủ động yêu cầu khế ước, bất quá vì cơ thể của Tiết Mật cũng là nguyên nhân lớn hấp dẫn nàng, dù sao tới tu vi này của nàng, tỷ như mấy người dạng Thích Hồng Quân, đối với thể chất thượng cổ vẫn có cảm ứng rất lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!