Lão nhân vừa dứt lời, Tiết Mật chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền cái gì cũng không biết.
Không biết trải qua bao lâu, thần trí nữ tử dần dần thanh tỉnh lại, sau đó cảm giác dưới thân có luồng nhiệt mềm mại, nghĩ thầm, tiên tôn kia đúng thật là không tồi, cố ý cấp cho mình một chỗ ngồi thoải mái.
Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh y phục màu đen, mặt trên thêu hoa văn phức tạp, nhất thời Tiết Mật không phản ứng kịp nhìn chằm chằm y phục nghiên cứu một phen, đột nhiên biểu tình trở nên vô cùng cứng ngắc, trong lòng quát to một tiếng không xong, sau đó hơi hơi ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đụng vào đôi mắt đen như mực, trong mắt không có chút biểu cảm, giống như người đè nặng trên người hắn không phải là một nữ nhân, mà là phiến lá cây.
Ngược lại làm cho Tiết Mật càng thêm xấu hổ, trên mặt hồng lợi hại, thừa dịp không ai nhìn thấy vội vàng từ trên người hắn đứng dậy, nhỏ giọng nói, "Sư huynh, ta không phải cố ý……" Lão nhân đáng chết, thời điểm đi ta còn thấy luyến tiếc ngươi, ngươi hồi báo ta như vậy sao? Ô ô…… Thật là mất mặt mà!
Ở nơi khác, Cốc Thiên Thu đột nhiên cảm thấy lổ tai có chút nóng lên, khẳng định có người đang nhắc hắn. Tính ra thì đám người kia đi ra ngoài cũng đã tỉnh, tiểu nha đầu khẳng định thích lễ vật cuối cùng ta cho nàng, hắc hắc…….
"Không ngại." Thích Vô Thương đứng dậy bình tĩnh nói.
Tuy rằng nghe hắn nói như vậy, Tiết Mật vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dời đi chú ý bắt đầu đánh giá chung quanh, liếc một bên thấy Cảnh Trung Lưu đã thanh tỉnh nhìn thẳng hai người bọn họ, ánh mắt phức tạp.
Tiết Mật cả kinh lập tức thu hồi tầm mắt, hắn nhìn thấy rồi sao? Thấy được đi! Khẳng định thấy được! Ô ô……. Trong sạch của ta a! Lão nhân đáng chết, ta với ngươi không đội trời chung!
Thời điểm Tiết Mật vô cùng rối rắm, người chung quanh cũng lục tục tỉnh lại.
"Di, như thế nào lại đi ra? Ta còn không đụng được truyền thừa mà!"
"Coi như hết, dựa vào ngươi, không thấy Lung Nguyệt cốc chủ ở bên kia sao?"
"Ai, đúng vậy, như thế nào……"
Bên này, Lận Thương Lan cũng lớn giọng, "Tam ca, chúng ta như thế nào đều đi ra, ta nhớ ta giống như đang ở trong ảo cảnh mà, như thế nào lập tức lại đi ra?"
"Chúng ta không thông qua thí luyện." Cảnh Trung Lưu thanh âm trước sau như một lạnh như băng.
"Người đó thông qua? Hiện tại ngay cả cánh cổng đều không còn……" Lận Thương Lan nhìn về phía hồ sâu trống rỗng, đại môn màu đỏ tươi không rõ tung tích.
"Tỷ tỷ Tiết Mật, cùng bạch y nam tử đi cùng nàng, còn có người mặc áo bào màu xám lúc trước tự mình tiến vào Cửu khuyết, cùng tử y lão giả kia đều có thể." Cảnh Trung Lưu nhìn quanh bốn phía, phân tích nói.
Tiết Mật nghe xong vội vàng nhìn chung quanh, quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh Độc Cô Ý, xem ra chắc là bị lão nhân kia cho tới địa phương khác đi, nghĩ như vậy, Tiết Mật lại thấy tiên tôn kia cũng không sai, chỉ là mới nãy thật sự xấu hổ…..
"Nguyên lai là bọn họ." Lận Thương Lan trầm tư, sau đó nói với Tiết Mật, "Tiết sư muội, tư chất tỷ tỷ, tỷ phu ngươi thật sự là không tồi a, ta cùng Tam ca cũng chưa được lưu lại, bọn họ thế nhưng được lưu lại, xem ra về sau ta còn phải cố gắng tu luyện thêm!"
Tiết Mật nghe xong sửng sốt, tỷ phu? Qua một lúc mới phản ứng lại, hắn nói Vũ Văn Tắc, cảm thấy có chút buồn cười, đang chuẩn bị phản bác Vũ Văn Tắc không phải tỷ phu nàng thì, một giọng nữ quyến rũ vang lên, "Thích cốc chủ, Tiết Mật là người Ngọc Linh sơn ta, ta mang nàng trở về được chứ?"
Tiết Mật nghe thấy tiếng nói quen thuộc, vội vàng quay đầu lại, chờ nhìn thấy quần màu đỏ quen mắt, cùng một mảng lớn màu đen phía sau, biểu tình bỗng nhiên trở nên có chút khó coi.
"Hồng Anh, ngươi không cần trợn mắt nói dối, Ngọc Linh sơn rõ ràng bị ngươi cấu kết ngoại nhân phá hủy, ngươi hiện tại còn mắt mũi nhắc đến Ngọc Linh sơn!" Tiết Mật nhớ đến Lệ chưởng môn từng quan tâm mình, cùng đồng môn ngày thường cùng mình tu luyện, tất cả bị nữ tử trước mắt hại chết, tức thì dưới đáy lòng trào ra một cỗ oán giận.
"Không biết điều!" Tiếu Doanh đứng bên cạnh Hồng Anh đột nhiên rat ay, một đạo kiếm quang thẳng sát Tiết Mật mà đi.
Tiết Mật còn chưa kịp phản ứng thì, Thích Vô Thương đã kéo nàng ra sau mình, nâng tay chống lại, thoáng chốc kiếm quang liền biến mất ở bàn tay hắn.
Tiết Mật phía sau có chút kinh hồn bất định nhìn Thích Vô Thương, từ phía sau hắn đi ra, ánh mắt tràn ngập phẫn hận nhìn về phía đối diện, một lời không hợp sẽ đả thương tính mạng người, có người không biết nói lý lẽ sao?
"Ai, phu quân, ngươi sao lại như vậy? Mật nhi chỉ là có chút không hiểu chuyện, sau khi trở về cùng chúng ta chậm rãi chỉ giáo thì tốt rồi." Hồng Anh thấy Tiết Mật không có thương tổn, khuyên Tiếu Doanh, sau đó quay đầu nhìn Tiết Mật làm bộ sinh khí nói, "Mật nhi, ngươi sao có thể vô lễ như vậy, mau cùng ta trở về, ngọc Linh sơn trong tay ta đã chấn hưng đi lên, rất nhiều sư huynh, sư tỷ hiện tại đang ở trên núi chờ ngươi cùng Linh nhi trở về đâu."
Tiết Mật nghe nàng nói một hồi, quả thực bị chọc giận mà nở nụ cười, thật sự là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, sao lại có người cực phẩm như thế này tồn tại chứ, nhiều năm trước mình sống thực là uổng phí, hồi phục tâm tình, lạnh lùng nói, "Ta hiện giờ không phải người Ngọc Linh sơn, cho nên sẽ không theo ngươi trở về!"
"Tiết sư muội hiện tai là người Lung Nguyệt cốc ta!" Lận Thương Lan ở một bên lớn tiếng phụ họa.
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Hồng Anh chậm rãi thu lại, hừ lạnh một tiếng, "Thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Vừa dứt lời, liền liếc mắt ra hiệu Tiếu Doanh bên cạnh.
Tức khắc nam tử lấy ra một ngọc kính màu đỏ to bằng lòng bàn tay từ trong tay áo, rót linh lực vào, màu đỏ quang hoa đại thịnh, thẳng hướng hai người Tiết Mật mà đến, cảm nhận được nguy hiểm từ huyết quang (ánh sáng đỏ), Thích Vô Thương vội vàng kéo Tiết Mật lui nhanh về phía sau, cho đến khi không thể lui nữa, ánh mắt hung ác, nâng tay chuẩn bị đón đỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!