Không gian tối đen, vắng vẻ không có một tiếng gió, Tiết Mật cảm thấy có chút sợ hãi, nhỏ giọng hô, "Sư huynh….. Ngươi ở đâu?"
Trả lời nàng là một trận yên tĩnh, Tiết Mật có chút chán nản đưa tay thả xuống dưới, sao lại thế này a, rõ ràng vừa mới nhìn thấy sư huynh a, hiện tại sao lại không thấy?
Tê tê……
Một tiếng quỷ dị ở sau lưng vang lên, Tiết Mật cả người run bắn, không thể nào, lại đây……
Thoáng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cặp mắt quen thuộc màu đỏ tươi nhìn chằm chằm nàng, một cỗ quỷ dị quang mang trong mắt lưu chuyển, Tiết Mật cảm thấy toàn thân dường như không thể động đậy, đến thanh âm cũng không phát ra nổi, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà là giống như bị định trụ (cố định), sao lại thế này?
Chỉ thấy cự xà đen kịt kia lè lè cái lưỡi chậm rì rì hướng Tiết Mật đi đến, trong con mắt đỏ tràn đầy trào phúng, giống như đang nói ngươi chạy a, tiếp tục chạy a, phải là cố gắng chạy hăng hái chứ!
Tiết Mật đứng thẳng bất động tại chỗ, mắt thấy đại xà càng ngày càng gần, cuối cùng trườn đến bên cạnh nàng, nhất thời làm cho nàng tóc gáy toàn thân dựng đứng, đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ giống như khối gỗ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cự xà thẳng đứng dậy, chậm rãi mở ra cái miệng rộng, hướng về phía đỉnh đầu Tiết Mật, giống như định nuốt nàng vào trong bụng.
Tiết Mật nhìn mình càng ngày càng gần miệng rắn, không biết vì nguyên nhân gì mà giọng có thể phát ra tiếng, lập tức dùng hết tất cả khí lực lớn tiếng kêu lên.
"A!!!!"
……. Sau đó……. Liền tỉnh……..⊙﹏⊙
Bỗng dưng mở mắt ra, Tiết Mật có chút kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực, chậm rãi bình tình trở lại, phải…… Là mộng……
Đột nhiên chóp mũi truyền đến từng đợt huân hương dễ ngửi, có chút giống với hương vị Lung Nguyệt thảo, Tiết Mật ngửi ngửi, phát hiện mùi đến từ y phục màu đen trên người.
Tiết Mật có chút kinh ngạc nắm góc áo, ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên một tảng da lông lớn màu nâu của động vật gì đó, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đã nhuộm đen giống như nước mực, rải rác mấy vì sao. Mà ở địa phương cách nàng không xa có một đống lửa, phát ra thanh âm đôm đốp.
Trước đống lửa, Thích Vô Thương lặng im ngồi, ánh lửa hắt lên sườn mặt hắn, có vẻ vô cùng ấm áp không giống thật.
Tiết Mật cứ như vậy ngồi dưới đất nhìn hắn, nhất thời có chút say mê, Thích Vô Thương nhận thấy ánh mắt của nàng, nhưng không có quay đầu, chỉ nhìn đống lửa thản nhiên nói, "Tỉnh? Lại đây ngồi đi."
Tiết Mật nghe vậy chậm rãi đi qua, có chút mất tự nhiên ngồi xuống, nửa ngày không nói gì. Trời a, hảo xấu hổ a, nàng cùng sư huynh nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay được không? Hiện tại đây là muốn ồn ào loại nào a? Ở trong lòng điên cuồng chửi rủa nhưng ngoài mặt Tiết Mật vẫn bảo trì mỉm cười vân đạm phong khinh, bất động như núi.
"Có thể nói cho ta ngươi như thế nào gặp được ông nội không?" Thích Vô Thương quay đầu nhìn Tiết Mật, khóe miệng hơi hơi gợi lên, có vẻ có chút ôn hòa.
Tiết Mật thấy hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi, có chút thất kinh, vội vàng cúi đầu, buồn buồn nói, "Thì….. ở phụ cận thiên phạt sâm lâm gặp được….." Lúc trước không phải đem tất cả chuyện đều khai báo (nói bừa) với Cảnh Trung Lưu rồi sao, hắn không có nghe hắn ta nói sao?
"Phải không? Nguyên lai hắn còn đi qua nơi đó……"Thanh âm có chút trầm thấp nói, "Kia hắn là như thế nào thu ngươi làm đồ đệ, ta nhớ ngươi giới thiệu là đệ tử ngọc linh sơn đi?"
Tiết Mật nghe xong lấy tay nhéo đùi mình, hy vọng đau đớn có thể làm mình cảm thấy khẩn trương một chút, Cảnh Trung Lưu không có ở đây, còn tưởng rằng không ai hỏi đề tài này, không nghĩ tới vẫn là đào thoát không được. Tu Chân Giới đối đãi với sư môn, sư phụ các loại chính là phi thường coi trọng, trừ khi sư phụ chết, nếu không là không thể bái sư phụ khác.
Chính là bởi vì chuyện này, Tiết Mật mới lấp liếm lai lịch của mình, hiện tại làm sao bây giờ a, đùi khẳng định bị nhéo cho tím, ô ô.
"Làm sao vậy?" Thích Vô Thương nhìn bộ dáng Tiết Mật thần tình đỏ bừng, nghi hoặc nói.
Tiết Mật cả kinh, lập tức thả tay ra, "A? A……. Ta lúc trước ở ngọc linh sơn là không có sư phụ!" Nói đến đây Tiết Mật thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình, xong rồi, vừa nghe là biết nói dối, như thế nào ở sư môn mà không có sư phụ đâu? Nói bừa cũng không biết tìm lý do tốt, ai sẽ tin a ô ô……
Ngay lúc Tiết Mật bởi vì nói sai mà có chút ủ rủ, Thích Vô Thương ở một bên có chút đăm chiêu gật đầu, "Nguyên lai là như vậy."
Tiết Mật lập tức trợn to mắt nhìn……. Di? Đây là tin sao?
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nói dối sao?" Thích Vô Thương hỏi ngược lại.
"A…… Không có! Không có!" Tiết Mật vội vàng xua tay. Vì cái gì một nhân vật phản diện như ngươi mà ôn hòa như vậy, không khoa học!
"Ông nội bởi vì nhìn thấy tu vi ngươi tiến giai nhanh như vậy, cho nên thu ngươi làm đồ đệ sao?" Thích Vô Thương lấy tay cời đống lửa.
"A, ân!" Tiết Mật ôm chân ngồi ở một bên, đem mặt chôn trên đầu gối. Mặc kệ, mặc kệ, trước mắt cứ bưng bít cho qua, về sau mặc kệ cho dù sẽ bị vạch trần, cũng quản không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!