Úc Cẩn hạ triều, lấy thời gian cực ngắn xử lý non nửa chính vụ, bơ đẹp Tiểu Nhạc Tử muốn nói lại thôi khuyên Hoàng Thượng chăm chỉ, nhấc chân đi đến chỗ ở của Khương Tự, cũng mời Hoàng Hậu đi Ngự Hoa Viên tản bộ.
Ngự Hoa Viên sức sống dạt dào, nơi chốn hoa nở rực rỡ.
Úc Cẩn vừa đi, vừa cùng Khương Tự nói chuyện phiếm.
Xa xa nội thị cùng cung tì theo ở phía sau mang theo tâm tình kinh ngạc lẫn cảm thán lặng lẽ nhìn một đôi Đế Hậu như vậy.
"A Tự, có chuyện ta cảm thấy nên nói với nàng một tiếng."
"Chuyện gì?
"Khương Tự nghiêng đầu cười hỏi. Úc Cẩn nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói:" Đại tỷ nàng và Vĩnh Xương Bá hình như có một chút ……"
Khương Tự không khỏi dừng chân: "Có cái gì?"
Úc Cẩn sâu sắc nhìn thoáng qua Khương Tự, thở dài: "May mà ta lúc ấy bám riết không tha ( không từ thủ đoạn, mặt dày mày dạn)."
Bằng không lấy tính cách trì độn của A Tự, khi nào hắn mới có thể cưới được tức phụ.
"Ta đoán Vĩnh Xương Bá thích thầm Đại tỷ nàng, nhiều năm như vậy không thành thân chỉ sợ cũng là bởi vì đại tỷ nàng á."
Khương Tự lắp bắp kinh hãi: "Chàng nói Tạ đại ca?
"Úc Cẩn ha hả cười lạnh, mang theo vài phần khinh thường. Mệt hắn còn từng lo xa"Tạ đại ca
", không nghĩ ra lại là một tên ngốc. Kiểu người thế này có thể nhẹ nhàng cưới được người trong lòng, mới là không có thiên lý."Ta vậy mà không hề nhìn ra Tạ đại ca lại thích thầm Đại tỷ, sao có thể chứ ……
"Khương Tự lắc đầu, chỉ cảm thấy không thể tưởng được. Úc Cẩn cười:"Sao lại không thể, hắn lại không nhỏ hơn Đại tỷ nàng bao nhiêu, còn không cho động tâm tư xấu sao?"
Khương Tự lẩm bẩm: "Chính là chưa từng nghĩ tới."
Nghĩ lại thì, đại tỷ chỉ lớn hơn Tạ đại ca ba tuổi, hình như cũng không phải không thể.
"Vậy Đại tỷ ——"
"Ta chỉ là biết được chuyện này nên mới nói với nàng một tiếng, cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của Đại tỷ nàng.
"Còn về ý tứ của nhà trai, ha hả, ý kiến của một đại nam nhân có gì quan trọng đâu, có thể có tức phụ đã không tồi rồi. Khương Tự trịnh trọng gật đầu:"Để ta tìm cơ hội thăm dò thử xem.
"Sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của Trưởng tỷ, nàng không thể không thận trọng. Khương Tự không tiện trực tiếp quá, chờ đến lúc Khương Y tiến cung thăm nàng, mới làm bộ lơ đãng nhắc tới:"Đại tỷ, ta nghe nói gần đây nghạch cửa trong nhà đều bị bà mối đạp vỡ."
Mặt Khương Y đỏ lên, trừng Khương Tự một cái: "Người khác thì cũng thôi, sao cả muội còn cười ta ——"
Khương Tự giữ chặt tay Khương Y: "Đại tỷ, tỷ có người hợp ý không? Tỷ còn trẻ, nếu như có người hợp ý, không cần ủy khuất chính mình."
Trong đầu Khương Y đột nhiên thoảng qua một bóng người, rồi sau đó dùng sức cắn môi: "Tứ muội đừng có lên mặt trêu ghẹo tỷ nữa, tỷ cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt."
Khương Tự lại từ nét mặt biến hóa của Khương Y nhìn ra vài phần ý tứ, đột nhiên hỏi: "Đại tỷ cảm thấy Tạ đại ca như thế nào?"
Khương Y hoảng loạn trong một chớp mắt mới khôi phục như thường, xụ mặt nói: "Tứ muội chớ có vấy bẩn danh dự huynh đệ Tạ gia."
Khương Tự lắc lắc tay Khương Y, mang theo giọng điệu làm nũng khiến Khương Y không thể làm gì: "Đại tỷ, đừng có nói mấy lời xã giao này mà, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, tỷ không thể nói với muội muội một câu trong lòng sao?"
Khương Y trầm mặc một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng rút tay ra, nghiêm mặt nói:
"Nếu Tứ muội đã hỏi, ta đây liền nói vậy. Ta với huynh đệ Tạ gia không xứng đôi, hắn là Vĩnh Xương Bá, mà ta là lục bình sống nhờ nhà mẹ đẻ còn mang theo một nữ nhi, nếu ta gả cho hắn, sẽ khiến hắn bị người đời chế giễu, cho nên những lời này về sau muội muội chớ có nhắc lại nữa."
Khương Tự nghe mà đau lòng, nhẹ giọng nói: "Vậy tâm ý của Đại tỷ thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!