Lợi ích cùng nguy hiểm luôn luôn cùng tồn tại, khi nguy hiểm vượt xa lợi ích đoạt được, như vậy từ bỏ sẽ thành lẽ tất nhiên.
" Quay đầu ta sẽ đem trả lại tiền, không dính vào chuyện của quý phủ.
"Lưu tiên cô thu liễm tính tình, hứa hẹn với thiếu nữ trước mắt. Tiểu cô nãi nãi này không phải xuất thân quý nữ, lại có thể đoạt chén cơm của bà, mà bà lại không thể trêu vào. Khương Tự lắc đầu. Nếu chỉ là thế, nàng cần gì phải phí nhiều miệng lưỡi với người này như vậy." Ý của cô nương là ——"
Thiếu nữ mặt mày tinh xảo cười rạng rỡ với Lưu tiên cô: " Tiên cô hẳn là quên, tiên cô đã nhận tiền trà của ta.
"Lưu tiên cô ngẩn người, vội vàng lấy từ trong ngực ra tấm ngân phiếu được xếp chỉnh tề rồi đưa tới. Khương Tự lần nữa lắc đầu:" Tiên cô khả năng không hiểu ta rồi, đồ ta đã tặng ra ngoài chưa từng thu hồi lại."
Bàn tay cầm ngân phiếu của Lưu tiên cô nắm chặt.
" Đương nhiên, số tiền này đều là tiền hàng tháng ta tích lũy từng chút một, nếu đưa ra ngoài mà không nghe được tiếng vang gì, ta sẽ đau lòng.
"Thiếu nữ thở dài nói. Lời này của Khương Tự cũng không giả, đồ cưới của mẫu thân nàng trước mắt còn nằm trong tay tổ mẫu, lương bổng hằng năm của phụ thân phải quy về trong sổ sách công, tiền nàng tích góp được xác thực chủ yếu dựa vào tiền tiêu hàng tháng. Năm mươi lượng này, nàng đưa ra dứt khoát, nhưng lại làm hai nha hoàn đau lòng đến hỏng rồi." Cô nương muốn xử lý thế nào?" Trong lòng Lưu tiên cô bỗng nhiên sinh ra dự cảm bất ổn.
" Rất đơn giản, Nhị thẩm ta đưa tiền tiên cô không cần trả lại, cứ như thường lệ đến Bá phủ làm phép là được." Nói đến đây, Khương Tự nghiêm mặt, " Chỉ là ác danh mà Nhị ca ta vốn dĩ phải gánh, ta muốn người khác tới gánh!"
" Cái này không thể được!"
Lưu tiên cô quả quyết bác bỏ, " Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của ta!"
Khương Tự ngay cả mí mắt cũng không nâng, nhàn nhạt nhắc nhở: " Đào mộ phần, truyền bát quái!
"Lưu tiên cô run rẩy bờ môi. Uy hiếp, đây tuyệt đối là trắng trợn uy hiếp! Khương Tự lành lạnh liếc Lưu tiên cô, cầm lấy ấm trà một lần nữa rót trà nóng, bưng lên nhàn nhã nhấp thử một ngụm. Hương trà thấm vào ruột gan. Nàng thích nhất uy hiếp đối phương, mà đối phương vẫn không thể làm gì." Tiên cô hà tất rối rắm như thế? Chẳng lẽ tiên cô ở trong mắt Nhị thẩm ta, chỉ là thần côn giả danh lừa bịp?"
Bất kể có phải phép khích tướng hay không, thì lời này của Khương Tự vẫn làm Lưu tiên cô xù lông: " Dĩ nhiên không phải, ta vào nghề này nhiều năm, đều là dựa vào bản lĩnh thật sự!
"Khương Tự mỉm cười. Lời này nàng tin. Người có thể hù dọa không ít phu nhân đến sửng sốt, âu cũng phải có chút tài mọn." Đúng rồi, nếu tiên cô ở trong mắt Nhị thẩm ta là thần tiên sống bản lãnh cao siêu, như vậy kết quả làm phép xuất hiện một chút sai lệch, bà ta còn có thể ăn tiên cô được sao?
"Nghênh đón thần sắc cười như không cười của thiếu nữ, Lưu tiên cô chợt cảm thấy đau đầu. Bà làm sao lại chọc phải sát tinh này vậy!" Tóm lại là, ta tin tưởng tiên cô có thể toàn thân trở ra, tiên cô cũng nên tin tưởng chính mình mới phải.
"Khương Tự giọng điệu khẩn thiết. Lưu tiên cô há to miệng. Bà còn có thể nói cái gì, chỉ có thể tin tưởng chính mình thôi! Khương Tự đẩy chén trà qua, giơ lên chén trà trong tay:" Như vậy chúng ta liền lấy trà thay rượu, chúc mừng hợp tác."
Lưu tiên cô trầm mặc chốc lát, bưng lên chén trà trước mặt cụng nhẹ với chén trà trong tay thiếu nữ một cái.
Sự kiện con mắt của Đông Bình Bá lão phu nhân mắc tật rất nhanh truyền đến các nhà quen biết, chuyện này còn phải nhờ vào công lao của Nhị thái thái Tiêu thị Đông Bình Bá phủ.
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Tiêu thị liên tục thay Phùng lão phu nhân mời danh y, thậm chí ngay cả thái y thự thái y đều mời đến hai ba người.
Động tĩnh như vậy, những người quen biết Bá phủ tự nhiên đều nghe được phong thanh.
Hiện tại vừa nhắc tới Đông Bình Bá phủ, mọi người đều muốn tán thưởng con dâu thứ hai của lão phu nhân Đông Bình Bá một câu hiếu thuận.
Sáng hôm đó, Khương Tự ăn mặc chỉnh tề đến Từ Tâm Đường thỉnh an Phùng lão phu nhân, mới ra khỏi cửa Hải Đường Cư đã gặp Khương An Thành đang đi tới.
" Hôm nay phụ thân không ra ngoài ạ?"
Khương Tự tươi cười thi lễ.
" Mới từ chỗ tổ mẫu con ra, đang muốn ra ngoài đây.
"Khương An Thành một bên nói chuyện, một bên đánh giá nữ nhi. Hôm nay Khương Tự mặc một kiện áo ngắn rải hoa nền trắng đỏ tươi, phía dưới là váy lụa đỏ chót, nhìn như một gốc Hải Đường nở rộ, xinh đẹp động lòng người. Khương An Thành hơi nhẹ nhàng thở ra, khen:" Hôm nay Tự Nhi thật có tinh thần.
"Khóe miệng Khương Tự hơi co rút. Phụ thân đại nhân rốt cuộc có biết nói chuyện hay không, khen khuê nữ một câu xinh đẹp thì có sao nào? Khương An Thành tự giác lời nói này có hơi đột ngột, dừng một chút rồi nói:" Tổ mẫu con hôm nay tâm tình không tốt, mặc tươi sáng chút nhìn cho vui mừng."
Hắn hôm nay thắt một cái đai lưng màu trắng, liền bị mẫu thân hung ác mắng một trận, cũng không thể để nữ nhi vô duyên vô cớ bị mắng được.
" Đa tạ phụ thân chỉ điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!