Chương 38: Mồi câu

Lưu tiên cô thận trọng gật đầu.

" Chủ tử chúng ta có việc xin tiên cô hỗ trợ, đây là mời tiên cô uống trà." A Man từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, đặt tới trước mặt Lưu tiên cô.

Lưu tiên cô nhanh chóng quét ngân phiếu một chút, trên mặt mệnh giá năm mươi lượng khiến bà âm thầm hài lòng.

Mời uống trà đương nhiên là cách nói uyển chuyển, có thể có năm mươi lượng tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành thù lao nhất định phong phú.

Lưu tiên cô danh khí ( danh tiếng, khí thế) xác thực không nhỏ, nhưng cơ hội làm việc cho hộ gia đình lớn cũng không phải thường có, phần nhiều vẫn là làm phép trừ tà cho nhà bình thường, kiếm chút thanh danh.

" Không biết chủ tử cô nương gặp chuyện gì?

"Biết người đến thân phận không đơn giản, ngữ khí của Lưu tiên cô thân thiết hơn. A Man kinh ngạc nhìn Lưu tiên cô, bật thốt lên:" Tiên cô đã nhìn ra ư?

"Nàng tập võ từ nhỏ, vóc dáng lại cao gầy hơn so với nữ tử bình thường, mặc vào nam trang ngay cả cô nương đều nói không phân biệt được, thế mà vừa bị tiên cô này nhìn một cái đã nhận ra. A Man thầm nghĩ: Xem ra người này thật sự có bản lĩnh, trách không được cô nương lại để nàng đến mời người. Lưu tiên cô có thể làm công việc này, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện là không thiếu được, vừa thấy thần sắc A Man trong lòng bà đã ngay lập tức suy nghĩ rõ ràng, không khỏi lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò. Bà tất nhiên là thấy được lỗ khuyên trên vành tai của tiểu cô nương này." Chủ tử có chuyện gì cũng không nói với ta, ngài ấy ở trà lâu Thiên Hương chờ ngài qua nói chuyện.

"Lưu tiên cô hơi suy nghĩ một chút, rồi đáp ứng. Ở trước mặt dân chúng thấp cổ bé họng bà là tiên cô thần thông quảng đại, cao cao tại thượng, nhưng với những người chốn nhà cao cửa rộng bà cũng không dám làm bộ làm tịch. Càng là người giàu sang thì càng có thể tiếp xúc với càng nhiều người có bản lĩnh thật sự, bà chỉ là một người nửa vời trong đó mà thôi. Thấy Lưu tiên cô đứng dậy, A Man khoát tay ngăn lại:" Tiên cô không cần đi ngay, đầu giờ Thân* chủ tử ở trà lâu đợi ngài."

*( 3 đến 5 giờ chiều)

" Được, đến lúc đó ta sẽ đi qua.

"Lưu tiên cô càng ngày càng cảm thấy đối phương là khách hàng lớn. Nàng hiểu rất rõ phong cách hành sự của những người nhà giàu, gặp được chuyện không tầm thường một phương diện thì mời người như bà đi làm phép, một phương diện lại để ý mặt mũi, không muốn người ngoài biết được. So ra, những người bình thường kia là thật sự tôn kính bà, chỉ tiếc có một khuyết điểm lớn nhất: Không có tiền!" Vậy ta trước hết cáo từ."

A Man đi ra hẻm Ma Cô, cảnh vật chung quanh không hợp nhau khiến nàng không khỏi tăng nhanh bước chân, chờ đến khi quẹo vào một cái ngõ nhỏ, một cái tay đột nhiên vươn ra.

" Oắt con, dám tính toán gia gia mày!"

A Man linh hoạt quay người, né tránh người đánh lén, thấy rõ bộ dáng người nọ không khỏi mắt hạnh trợn lên: " Là ngươi!

"Người đánh lén đúng là người trẻ tuổi trước đó không lâu bị A Man dùng trâm vàng đâm một cái, A Phi. A Phi hiển nhiên đã thoát khỏi ảnh hưởng của không khí quỷ quái lúc trước, nhìn chằm chằm A Man ánh mắt tựa như một con sói đói, hung ác tàn nhẫn. Lúc này cây trâm vàng đó đang giữ ở trên tay hắn, mũi nhọn cây trâm hiện ra màu đỏ sậm. Đó là máu đã khô của A Phi." Oắt con, mày vừa rồi không phải rất có bản lĩnh à, không phải lấy đồ chơi này đâm tao sao, hiện tại gia gia liền dùng cái đồ chơi này cạo mòn gương mặt thanh tú này của mày, xem mày ——

"Âm cuối của A Phi hóa thành một tiếng hét thảm. A Man thu hồi nắm đấm đánh về phía bụng A Phi, theo sát đó là dùng hai nắm đấm thay phiên ra đòn, như mưa rơi hạ xuống bụng A Phi. A Phi thống khổ ngồi xổm xuống. A Man nhấc chân đạp ngã A Phi, hung hăng đá hơn chục cái mới dừng lại, lắc lắc tay, ở trên cao nhìn xuống A Phi co quắp ở trên đất cười lạnh nói:" Nói nhảm nhiều quá!"

"Ngươi, ngươi...... Ngươi chờ đó cho ta!"

" Ta không chờ!" A Man nhấc chân lại hung ác đạp thêm vài cái.

" Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......"  A Phi bị đá đến lăn đi lộn lại trên mặt đất, rốt cục chịu không nổi lên tiếng xin xỏ.

" Sớm như vậy không phải hơn à."

A Man ghét bỏ liếc A Phi một cái, vòng qua hắn điềm nhiên như không có việc gì bước về phía trước.

A Phi vịn vách tường gian nan bò dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng A Man đi xa, bờ môi run nhè nhẹ.

Hắn lúc ấy một phần là bị tình huống quỷ dị dọa sợ, quan trọng hơn là không muốn để cho người khác phát hiện hắn có được một cây trâm vàng.

Đây chính là làm bằng vàng, loại người như bọn hắn ngay cả sờ đều chưa từng sờ qua!

A Phi lúc ấy chạy trốn là xuất phát từ lợi ích của bản thân, nhưng cục tức này hắn nuốt không trôi, vì thế mới có lần đánh lén này.

Chỉ tiếc đánh lén thất bại, một A Phi từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường bỗng nhiên sinh ra sợ hãi thật sâu.

Hắn lần này thật sự ngã rồi, lời của tiểu tử kia khả năng không phải hù dọa hắn.

Sự xuất hiện của A Man tại hẻm Ma Cô đối với người ở đây mà nói chẳng qua là một cục đá ném vào trong hồ, không nhấc lên mảy may gợn sóng, chỉ có một người trẻ tuổi gọi A Phi mang tâm tình thấp thỏm chờ đợi đến nửa đêm.

Mặt trời bắt đầu chuyển về Tây, ánh mặt trời vàng chói xuyên thấu qua tán cây cao lớn sum xuê trước Thiên Hương trà lâu chiếu vào trên lá cờ màu thiên thanh, tăng thêm cho trà lâu vài phần thanh nhàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!