Chương 335: Không cho liền đoạt

Khương Tự liếc trắng Úc Cẩn một cái: "Huynh nói đi?"

Úc Cẩn thở dài: "Nói rồi mà cái thân phận này chỉ biết mang đến phiền toái."

"Vậy huynh tính làm sao bây giờ?"

"Ta vẫn muốn thử xem Bá phụ có khả năng tiếp thu hay không."

"Vậy huynh thử xem đi. Có điều đó là phụ thân ta, huynh cũng không thể nổi tính đi đánh người.

"Khương Tự không yên tâm dặn dò. Úc Cẩn cười:"Xem nàng nói kìa, ta là cái loại người đó sao.

"Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt. Hắn còn không phải là loại người vô pháp vô thiên này chắc, thật sự chạm vào vảy ngược chuyện gì cũng dám làm."Thật sự sẽ không, ai bảo ông ấy là cha nàng chứ."

Khương Tự tạm thời buông một nửa tâm.

"Chờ tin tức của ta."

Úc Cẩn cúi đầu hôn vầng trán trắng nõn của thiếu nữ, tầm mắt dừng ở bờ môi ửng đỏ một cái chớp mắt, lưu luyến nhảy cửa sổ rời đi.

Ngoài cửa sổ gió mạnh ùa vào, đem một phòng kiều diễm trở thành hư không.

Khương Tự đứng ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn ra phía ngoài xem xét.

Ngoài cửa sổ là màn đen vô biên vô hạn, sao trên bầu trời lóe tia sáng thanh lãnh, không thấy ánh trăng, có vẻ trống trải vắng lặng.

Nhưng trái tim mãi không hạ xuống của Khương Tự lại kiên định hẳn.

Dù khó dù con đường mờ mịt tới đâu, có người trong lòng cùng tiến lên phía trước, liền không còn đáng sợ như vậy nữa.

"A Tự.

"Ngoài cửa sổ lộ ra một gương mặt tươi cười tuấn lãng. Khương Tự lui về phía sau nửa bước, nhíu mày nhìn thiếu niên ánh mắt trong vắt."Thì ra nàng luyến tiếc ta như vậy.

"Một câu làm A Xảo đang chuẩn bị tiến vào đột nhiên dừng bước chân, hai má phát sốt. Khương Tự không có phản bác, cũng không có giận dữ, ngược lại nhìn hắn khẽ cười. Không thể không thừa nhận, người vốn cho rằng biến mất ở trong đêm đen lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, tâm tình thật sự rất tốt. Nàng vừa cười, ngược lại khiến Úc Cẩn có chút luống cuống."Bên cửa sổ lạnh, đi ngủ sớm một chút.

"Hắn chủ động đóng cửa sổ, thân ảnh vội vàng biến mất ở giữa sân. A Xảo căng da đầu đi vào:"Cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi.

"Khương Tự xoay người đi trở về, ngồi ở trước bàn trang điểm. A Xảo giúp nàng cởi cài tóc. Tóc dài đen tuyền rơi xuống, rũ quá vòng eo, như một dải tơ lụa thượng đẳng phiếm ánh sáng. A Xảo cầm lược ngà voi, từng chút từng chút chải tóc. Răng lược màu trắng, tóc đen như mực, dưới ánh đèn mờ nhạt trong gương trang điểm chiếu ra mặt mày nhu hòa của thiếu nữ. A Xảo nhịn không được nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái."Nhìn cái gì?

"Khương Tự phát hiện, nâng nâng mi mắt. A Xảo nghĩ đến trong lúc vô tình nghe thấy câu nói kia có hơi hoảng, lung tung tìm lý do:"Cô nương đẹp."

Khương Tự như nhìn thấu tâm tư A Xảo, nghiêng đầu cười hỏi: "Có phải bị dọa rồi không?

"A Xảo đột nhiên đỏ mặt. Khương Tự đứng dậy đi về phía giường. Trên mặt đất còn rơi vãi gối đầu cùng chăn gấm. A Xảo nhìn thấy, mặt càng đỏ hơn, nhất thời không biết tay nên gác ở nơi nào. Nếu cứ nhặt lên như vậy, cô nương sẽ thẹn thùng nhỉ? Là nhặt, hay là giả vờ không thấy đây? Đang rối rắm, liền nghe Khương Tự nhàn nhạt nói:"Nhặt đồ trên mặt đất lên đây đi."

A Xảo vội ôm lấy gối đầu chăn mền đặt lên trên giường.

"Đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng.

"A Xảo đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại. Khương Tự lẳng lặng nhìn nàng."Cô nương, ngài sẽ gả cho Dư công tử chứ?"

Khương Tự nhìn tiểu nha hoàn vẻ mặt khẩn trương, hơi hơi gật đầu.

A Xảo nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám nhìn mắt Khương Tự, vội vàng đi ra ngoài.

Khương Tự cười lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!