Nữ đồng phấn điêu ngọc trác, mở to đôi mắt tựa như nho đen vươn tay với Úc Cẩn, ngây thơ lại vô tội, hồn nhiên không biết hai chữ "Ca ca
"tạo thành xung kích bao lớn cho Úc Cẩn. Với A Tự thì kêu tiểu di, với hắn lại kêu ca ca? Bối phận này không đúng nha! Úc Cẩn banh mặt, ngữ khí nghiêm túc:"Phải kêu thúc thúc!"
"Ca ca."
"Kêu thúc thúc."
"Ca ca."
"Kêu thúc thúc!"
"Oa ——"
Ôm cháu gái ngoại gào khóc, Khương Tự đen mặt: "Ngươi nhất định phải cùng một đứa bé con ba tuổi tranh cao thấp sao?
"Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một buổi sáng nào đó sau khi gả cho hắn ở kiếp trước. Hai người cùng nhau ăn vạ trên giường, bởi vì nàng tháng này đã trễ mấy ngày, liền nói tới đề tài mang thai sinh con. Lúc ấy hắn vỗ về bụng nhỏ của nàng, nghiêm túc nói:"Nếu thật sự muốn sinh, liền sinh nữ nhi đi, sinh đứa con trai cứ nghĩ đến thời gian nó ở cùng nàng còn nhiều hơn ta, luôn nhịn không được muốn đánh nó……
"Thật tốt, hiện tại nàng xác định, cho dù có sinh một nữ nhi hỗn đản này cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn. Không đúng, nàng êm đẹp nghĩ xa như vậy làm gì? Mặt Khương Tự hơi nóng, thu hồi suy nghĩ."Ta tới ôm đi.
"Khương Trạm tiếp nhận Yên Yên đi ra Chu phủ, đưa Khương Tự cùng Yên Yên lên xe ngựa. Xe ngựa không nhanh không chậm lái hướng Đông Bình Bá phủ, Úc Cẩn cùng Khương Trạm cưỡi ngựa đi ở phía trước. Quẹo qua một giao lộ, Khương Trạm nhắc nhở nói:"Dư Thất ca, Thuận Thiên Phủ là phương hướng kia."
Úc Cẩn bình chân như vại ngồi ngay ngắn: "Chân đại nhân phân phó ta hiệp trợ Bá phủ mang cháu gái ngoại về nhà, đương nhiên là tiễn người tiễn tận nhà."
"Dư Thất ca thật tận chức tận trách."
Khương Trạm khen một tiếng, chỉ chốc lát sau lại thở dài.
"Khương Nhị đệ có tâm sự?
"Khương Trạm nhìn về phía Úc Cẩn, trong mắt mang theo đáng tiếc. Úc Cẩn không khỏi nhíu mày:"Khương Nhị đệ nếu như gặp khó khăn cứ nói với ta, nếu có thể giúp một tay, ta nhất định tận lực.
"Khương Trạm lại càng cảm thấy đáng tiếc. Nhìn xem, Dư Thất ca người ta tốt bao nhiêu, cố tình Tứ muội với tổ mẫu lại đánh một trận đánh cuộc như vậy……"Không có gì."
Cuối cùng, Khương Trạm cái gì cũng không nói.
Thôi, một người không đổi được xuất thân của chính mình, hà tất nói ra làm Dư Thất ca phiền lòng kia chứ.
Úc Cẩn quay lại liếc nhìn xe ngựa một cái.
Chẳng lẽ có liên quan đến A Tự?
Thôi, Khương Trạm không nói liền không nói, hắn quay đầu lại hỏi A Tự cũng vậy cả thôi.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Úc Cẩn liền treo ý cười.
Cuối cùng lại có lý do quang minh chính đại trèo tường rồi.
Trong xe ngựa, Yên Yên dưới sự trấn an của Khương Tự đã ngủ rồi, nhất thời chỉ còn lại có tiếng kẽo kẹt buồn tẻ của bánh xe truyền đến.
Khương Tự nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Phía trước là hai đạo bóng lưng đĩnh bạt sóng vai mà đi, mỗi một đạo đều là người nàng quen thuộc.
Một người là huynh trưởng của nàng, một người là người nàng yêu.
Nếu đã có quyết định, cũng nên tìm một cơ hội nói với hắn……
Người phía trước đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hai người ở không trung ngắn ngủi chạm vào nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!