Editor: Mộc Yên Chi
Nghe Vệ thị hỏi tới như vậy, Quách thị suýt nữa khóc lên: "Bà bà* có chỗ không biết, Nhị công tử phủ Đông Bình bá là người không tiếc giả mạo, một lần vào phủ liền đem xe ngựa nhà ta đập phá, con dâu còn phải mướn cỗ xe ngựa mới có thể trở về phủ..."
*Bà bà: mẹ chồng
"Lại còn có loại tiểu bối này?"
Vệ thị hung hãn lắp bắp kinh hãi.
"Đúng vậy ạ, con dâu cũng tuyệt đối không nghĩ tới."
"Đông Bình bá phủ đến tột cùng là cái thái độ gì?"
Quách thị cười khổ không thôi:
"Đông Bình bá nói muốn từ hôn, lão phu nhân bọn họ thì chưa thay đổi ý kiến xong, con dâu thấy vậy liền đi phòng khách chờ, để cho lão phu nhân Đông Bình bá có thể khuyên Đông Bình bá một phen, ai ngờ không đợi đến tin chính xác đâu, vị Nhị công tử kia liền xông vào đến muốn đánh giết con dâu. Nếu không phải con dâu trốn được kịp thời, nói không chừng sẽ thiếu cánh tay thiếu chân..."
"Lẽ nào lại như vậy!" Vệ thị nặng nề vỗ trác kỷ, "Đông Bình bá phủ là dạng dòng dõi gì, bình thường cho tới phủ quốc công xách giày cũng không xứng, quốc công phủ phái con đi nhận lỗi đã cho bọn họ đủ mặt mũi, Đông Bình bá lại còn nói muốn từ hôn, thật là không biết cái gì!"
"Con dâu cũng nghĩ như vậy đấy. Nhà như vậy, vốn là không đăng hộ không đối với chúng ta, bằng không thì làm sao nuôi ra con cháu tùy tiện tới như thế." Quách thị vừa nghĩ tới mặt mày xám xịt từ phủ Đông Bình bá trốn về như thế liền hận đến vô cùng.
Vệ thị chợt cười: "Như vậy cũng tốt."
"Bà bà?
"Quách thị ngạc nhiên. Khóe mắt Vệ thị cười ra đường vân:"Ý kiến Đông Bình bá không quan trọng, người nào không biết Đông Bình bá là không biết quản sự, chủ nội phủ thượng bọn họ chính là Phùng lão phu nhân, chủ ngoại chính là khương thiếu khanh. Nếu Phùng lão phu nhân không nỡ từ hôn, cửa hôn sự này liền lui không được.
Nhìn xem đi, không bao lâu Đông Bình bá phủ liền sẽ chủ động phái người đến thương lượng."
"Tại sao bà bà gọi là "Tốt"?"
Vệ thị cười lạnh một tiếng:
"Con là phu nhân thế tử An quốc công, há lại bị một tiểu tử hỗn trướng muốn đánh thì đánh? Ta vốn định lấy chút đồ tốt để trấn an Đông Bình bá phủ cho bọn họ, hiện tại chỉ cần nắm bắt cái thóp này trong tay có thể hai tướng triệt tiêu. Ta nhìn hiện nay a, Phùng lão phu nhân đang ảo não đây."
Quách thị nghe trong lòng một trận không thoải mái.
Lấy việc nàng ở phủ Đông Bình bá mất sạch triệt để tôn nghiêm do tiểu thúc hoang đường gây nên, chuyện này bà bà lòng thật là thiên vị nhiều như thế.
Bất quá trước mặt bà bà nàng bất mãn cũng không dám biểu lộ ra, phụ họa nói: "Vẫn là bà bà nghĩ được chu toàn.
"Mẹ chồng nàng dâu hai người đối mặt, hiểu ý cười một tiếng. Đại nha hoàn Hàm Phương vội vàng đi tới:"Phu nhân, Đông Bình bá đến rồi!"
"Bà bà nói đến quả nhiên không sai, người phủ Đông Bình bá tới thật nhanh.
"Quách thị xu nịnh nói. Trên mặt Vệ thị lộ ra giãn ra ý cười:"Thì nói lão gia lúc này không ở phủ thượng, ta đang tiếp khách, trước hết mời Đông Bình bá đến trong sảnh phía trước ngồi."
"Phu nhân, Đông Bình bá là đến từ hôn -- "
Vệ thị khẽ giật mình, ý cười cứng ở khóe miệng: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Đại nha hoàn Hàm Phương hơi cúi đầu, cảm giác được áp lực lớn lao: "Đông Bình bá... Là đến từ hôn..."
"Còn không đi mời người ta trước tiên tiến đến!
"Vệ thị nghe xong không lo được làm bộ làm tịch. Hàm Phương mặt lộ vẻ khó xử:"Phu nhân, Đông Bình bá còn trực tiếp mang sính lễ đến, lúc này những cái sính lễ kia đều để ở ngoài cửa phủ chúng ta rồi, đã khiến rất nhiều người vây xem.
"Đầu Vệ thị ông một tiếng vang, thân thể lung lay. Sau khi Quách thị kinh ngạc bận bịu đỡ lấy Vệ thị:"Bà bà, người không có sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!