Chương 90: (Vô Đề)

Năm nay lập xuân rất sớm, đến giữa tháng 2, thời tiết ở Hồ thành đã rất ấm áp.

Bảy giờ, Giản Thư vẫn còn đang ngủ, cả người cuộn tròn như một quả bóng, một tay gối dưới đầu, tay kia ôm lấy cái bụng tròn trịa, hình như anh đang nằm mộng đẹp, khóe miệng còn nở nụ cười. Lê Hành dậy sớm, chiêm ngưỡng khuôn mặt đang say ngủ của người đàn ông của hắn suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng vẫn phải lưu luyến cầm lấy một chiếc gối lớn đệm sau thắt lưng của Giản Thư thay cho mình, sau đó thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.

Hôm nay là lễ tình nhân, hắn vốn định dành trọn một ngày cho người yêu nhưng đám tư bản đáng chết trong công ty kia dù nói gì cũng không chịu thả người. Hôm trước họ vừa giao cho nhóm hắn một lô bản vẽ, rồi lại sắp xếp cuộc họp nghiên cứu dự án ngay sáng ngày hôm sau, còn nhất định phải là do giám đốc kỹ thuật chủ trì.

Phải để A Thư ở nhà một mình, trái tim của Lê Hành gần như hỏng mất.

Căn hộ rất yên tĩnh. Con gái lớn Jelly năm nay đã được bốn tuổi, nhà trẻ còn chưa khai giảng, mẹ Lê thừa dịp nghỉ lễ đã đưa cô bé đến thủ đô ăn kẹo hồ lô, nha đầu ngốc thấy được ăn ngon liền lục thân không nhận, đã đi được một tuần lễ còn vui đến quên cả trời đất. Máy fax trong thư phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng tít tít, là thông báo phê duyệt chương trình học còn có thời khóa biểu và lịch trình xe buýt của trường vào học kỳ mới do Đại học Z gửi đến Giản Thư.

Thực ra, Lê Hành không đồng ý để anh tiếp tục đi dạy ở học kỳ này. Bánh bao thứ hai đã gần được năm tháng, mắt thấy sau khi khai giảng khí trời sẽ dần nóng hơn, sức khỏe của Giản Thư khi mang thai không được tốt lắm, đứng trên bục giảng hơn một tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ rất cực khổ. Thế nhưng nhìn thấy anh vừa mới bớt ốm nghén đã nhiệt tình bắt tay vào chuẩn bị bài vở, Lê Hành lại không đành lòng phá tan hứng thú của anh, cuối cùng cũng không phản đối ra miệng.

Cũng không thành vấn đề, chỉ cần anh muốn bay về phía trước, phía sau sẽ có hắn cẩn thận bảo vệ.

Những tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh nhà bếp lâu ngày chưa bị vứt đi, từng tờ từng tờ xếp chồng lên nhau, tất cả đều là minh chứng sinh hoạt của hai người, bút tích cũng không ngay ngắn mà chỉ cần xem hiểu là được rồi, chỉ là đôi câu vài lời nhưng lại vô cùng ấm áp và lãng mạn.

Lê Hành ép nước táo, lọc bỏ cặn, rót đầy một cốc rồi đặt lên bàn ăn, chuẩn bị cho Giản Thư sau khi dậy sẽ uống, sau đó lại trộn với salad rau củ, chiên một quả trứng gà, nướng thêm bánh mì bơ cho bữa sáng. Hôm nay đặc biệt hơn một chút, hắn dùng mứt hoa quả viết dòng chữ "Happy Valentine"s Day" xiêu xiêu vẹo vẹo lên dĩa để chọc cho Giản Thư vui vẻ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, Lê Hành thấy còn sớm nên tiện tay cắt một phần ba cái bánh mì, pha một tách cà phê đen, vừa ăn vừa tiến đến xem những tờ giấy dán trên tủ lạnh.

——Hôm nay em đi đón Jelly, anh đi làm về nhớ ghé tiệm giặt sấy để lấy quần áo nhé.

Đây là Giản Thư viết.

—— Đại giáo sư của anh ơi, lúc đến trường nhớ mặc dày thêm một chút, em tự coi mình là siêu nhân à?

Đây là Lê Hành.

—— Em thèm ăn chanh, anh nhớ mua loại màu vàng, dù chỉ còn loại màu xanh thì anh cũng đừng động thủ!!

Đây là tờ giấy gần đây nhất, khi đó, Giản Thư vừa mang thai bánh bao thứ hai, bị ốm nghén rất nặng.

Lê Hành thích thú xem hồi lâu, đột nhiên phát hiện trong góc có một tờ giấy mới, liền vội vàng đến đọc.

Nội dung trên tờ giấy hơi dài, viết hết cả một mặt giấy nhưng nét chữ lại gọn gàng và đẹp hơn nhiều so với trước đó.

Câu đầu tiên là:

—— Anh đừng ăn bánh mì và cà phê nữa, em đã làm cơm hộp để trong tủ lạnh, lấy ra hâm nóng một chút là có thể ăn.

Lê Hành cảm thấy đầu gối tê rần, phản xạ có điều kiện mà đặt tách cà phê trên tay xuống, tiếp tục đọc những dòng chữ phía sau:

—— Đừng nghĩ đến ngày lễ tình nhân quá nhiều, anh yên tâm đi làm, em ở nhà không chạy đi được, buổi tối em chờ anh về ăn cơm, nhắn tin cho em anh muốn ăn gì.

Tới đây có vẻ đã kết thúc nhưng một khoảng cách nhỏ bị bỏ trống, dưới cùng lại có thêm một hàng chữ:

—— Nếu anh rảnh rỗi thì sửa sang lại đống giấy trên tủ lạnh đi, em không còn chỗ dán nữa rồi!.

v

Lê Hành nhận lệnh, hí ha hí hửng dọn dẹp, sắp xếp gọn gàng, xé đến tờ cuối cùng, hét chợt phát hiện bên dưới còn có một tờ giấy khác. Hắn tò mò mở ra liền thấy là một bức tranh hoạt hình nhỏ do Giản Thư tự vẽ.

Bức tranh vẽ một cậu bé đang vươn tay về phía một cậu bé khác đang ngồi co ro cúi đầu trong góc, vẻ mặt dịu dàng và kiên nhẫn, Lê Hành vừa nhìn đã hiểu ra ý nghĩa trong đó.

Đây là hắn và anh của bốn năm trước.

Ở dưới cùng của bức tranh là một hàng chữ nhỏ: "Cảm ơn A Hành đã đưa em về, anh đã vất vả nhiều rồi, lễ tình nhân vui vẻ."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lê Hành phát hiện bên ngoài dường như có một tia nắng rất ấm áp chiếu vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!