" Tề Mặc.."
" Có chuyện gì? "
" Ngày mai... chúng ta đến Thiên Vinh Hạnh Quốc có được không. "
" Được, ngày mai lập tức đi, chỉ sợ bảo bối chịu đựng không nổi. " Hắn quay mặt về phìa nàng, tay càng siết chặt tay nàng hơn, tuấn mỹ hô hai tiếng " Bảo Bối "
Phụt.. Rầm...
" Đông Đông có chuyện gì vậy? Đông Đông mau tỉnh mau tỉnh, sao lại xuất huyết nhiều thế này! "
" Không sao không sao nương tử chỉ là xuất chút huyết "
Cmn chàng! đích thị là yêu nghiệt, yêu nghiệt, hại máu con dân.
" Ta cổng nàng đến xe ngựa, được chứ?"
" Hảo "
***
Tại Tề Vương Phủ
" Nàng có muốn trở lại Thiên Vinh Hạnh Quốc? "
" Chàng nghĩ thế nào? "
" Miễn đừng ở cách quá xa ta "
" Đi cùng thần thiếp, đi " không đợi hắn định thần lại, nàng kéo hắn vào xe ngựa, lòng thóp thép muốn làm càn hậu cung bên Thiên Vinh Hạnh càng nhanh càng tốt.
" Tướng công~"
" Có chuyện gì? "
" Nếu thật, Tề Thanh Quốc với Thiên Vinh Hạnh kết giao thì thế nào? "
" Thiên Vinh Hạnh là một cường quốc, dang rất thịnh thế, chắc sẽ được giúp rất nhiều, huống chi nàng là đích trưởng nữ? "
" Hảo "
" Nhưng mà còn bao lâu để đến đó?"
" Hai canh giờ nữa "
Vừa nghe được câu trả lời của hắn, nàng chỉ nhẹ nhàng mà dựa vào vai cứng rắn của hắn, đánh một giấc thật sâu.
Hắn bất giác nhìn nhìn xuống, lại thấy con mèo nhỏ thở đều đều ung dung mà đánh một giấc say nồng mất rồi. Mấy sợi tóc cũng rất phối hợp mà bung xõa trước khuôn mặt quật cường của nàng. Tay thon dài lướt nhẹ qua khuôn mặt nhỏ nhắn phía trước, thâm tình đến cực hạn.
***
Phanh...
" Vương gia, Vương phi có người chặn đường. "
" Hưm" Do xe ngựa dừng đột ngột, nàng xém nửa đã chổng mông lên trời xanh rồi, may còn có hắn đỡ thay nếu không mặt không biến thành dạng gì!
" Kẻ nào, có gan lớn như vậy? " Hắn lạnh lùng quát khiến nữ nhân cùng mấy cung nữ bên ngoài sợ đến trắng mặt nhưng vẫn kiên quyết chắn đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!