Kỳ Mạc hưng phấn từ trong lớp lớp thảm bọc lấy ra một chiếc khăn tay, động tác cẩn thận đưa cho ta. Khăn lụa màu vàng, bên trên thêu một đóa hoa màu đỏ rực, còn có hai con bươm bướm bay trên hoa.
Ta cầm trong tay, nhịn không được oa lên một tiếng:
"Thật đẹp mắt, cám ơn ngươi, Kỳ Mạc, ta rất thích."
"Xấu c.h.ế. t đi được."
Ta và Kỳ Mạc đang đắm chìm trong vui sướng, bên cạnh đột nhiên có người cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói xấu c.h.ế. t đi được.
Gương mặt Kỳ Mạc nhất thời đen thui, ta nhìn về phía người nọ, cũng nhíu mày nói:
"Nguyên Tông biểu đệ, huynh đừng nói bậy, khăn tay này rất đẹp."
Nguyên Tông lại khinh thường cười nhạo một tiếng, lười nhìn chúng ta, quay mặt đi.
Kỳ Mạc kéo ta một cái: A Ly, hắn là ai?
"Ồ, quên giới thiệu với ngươi rồi, hắn tên là Nguyên Tông, là biểu đệ của phu quân ta, Kỳ Mạc, ta sắp thành thân rồi, phu quân của ta tên là Trình Gia."
Nguyên Tông biểu đệ hình như muốn trở về Trung Nguyên. Tối hôm đó ta đi tìm Trình Gia, nghe thấy bọn họ nói chuyện ngoài nhà, Nguyên Tông đã liên lạc được với Ngụy Minh, hắn đang mang theo hộ vệ chạy tới, việc ở Trường An đã giải quyết xong, nên trở về rồi.
Trình Gia trầm mặc một chút, sau đó nói với hắn:
"Sau khi trở về, ngươi cứ nói với bọn họ, ta đã c.h.ế. t ở Tây Vực rồi."
Nguyên Tông cười một tiếng:
"Ngươi sẽ không thật sự định ở lại nơi này chứ? Nói đùa gì vậy, hai người bọn họ quả thực có ân lớn với chúng ta, nhưng báo ân có rất nhiều cách, có thể mang bọn họ cùng về Trường An, sau này phủ đệ nhà cao cửa rộng, gấm vóc lụa là, cơm ngon rượu ngọt, sẽ không bạc đãi bọn họ."
"Bọn họ không muốn đến Trung Nguyên."
"Vậy thì từ Trung Nguyên điều một đội nhân mã đến đây, nha hoàn, ta tớ đều mang theo, muốn gì cho nấy."
"Nguyên Tông, bọn họ chỉ muốn ta, con người này."
Trình Gia thần tình nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh nói:
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, sao có thể nuốt lời, thất tín với người khác? Ngươi không cần nói thêm nữa, ta cũng sẽ không quay về, từ nay về sau, Trung Nguyên không còn Trình Gia người này nữa."
Ngươi!
Nguyên Tông hình như tức giận rồi, bực bội một hồi lâu, ném lại một câu Tùy ngươi, sau đó xoay người rời đi.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đợi hắn đi rồi, ta đứng sau lưng Trình Gia, có chút bất an:
"Chàng thật sự sẽ không trở về sao?"
Trình Gia xoay người lại. Thành Vu Ni về đêm rất yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống những tòa thành san sát, cũng chiếu xuống bức tường đất bên ngoài nhà, phủ lên một tầng ánh bạc đẹp mắt, làm nổi bật Trình Gia tựa như ngọc thụ.
Hắn mặc một chiếc áo cổ chéo của người Hồ.
Đó là sau khi ta đến thành Vu Ni, tìm người làm áo choàng đó.
Gấm vân thú Tây Vực là loại gấm có chất lượng rất tốt, màu sắc cũng đẹp, nhưng mặc lên người Trình Gia, thì kém xa gương mặt sáng như trăng của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!