Vị phu nhân cao quý xinh đẹp kia, vừa nhìn thấy mặt Trình Gia liền nổi giận:
"Thảo nào sau khi Ngạn nhi trở về, lại không chịu kể rõ những chuyện đã gặp phải ở Tây Vực, thì ra là gặp phải yêu nữ nhà ngươi, ở Trường An đã dám ra tay đánh người, lúc ở Tây Vực chắc chắn đã ức h.i.ế. p con ta không ít!"
"Hoàng huynh! Xin huynh hãy làm chủ cho Gia Ngạn, nó là thần tử trong triều, đường đường là Quận vương, vậy mà bị một nữ nhân man rợ không biết sống c.h.ế. t đánh thành ra như vậy, tuyệt đối không thể tha cho ả ta!"
"Đúng vậy, không thể tha cho ả ta, nữ nhân này lòng dạ độc ác, giữa đường phố dám ra tay hành hung nhi thần, còn lấy roi ngựa quất nhi thần, phụ hoàng hãy giao ả ta cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ thay Gia Ngạn huynh trút giận."
Chu Nguyên Hanh nhìn chằm chằm ta cười, khóe miệng nhếch lên.
"Kính xin hoàng thượng minh giám! Là Trấn vương điện hạ khiêu khích trước, hắn giữa đường phố kéo lê một nữ tử đến chết, lúc đi ngang qua thần, còn tặng cho thần một roi..."
"Vô lễ, dám ngậm m.á. u phun người! Các vị chưởng quầy ở những cửa hàng ven đường đều có thể làm chứng cho bổn vương, ngươi lại dám vu oan giá họa cho ta?!"
Chu Nguyên Hành không ngờ rằng ta lại dám bịa đặt trắng trợn, cắn ngược lại hắn, tức giận đến mức bật cười.
Ta phẫn nộ nói:
"Người dân trong thành Trường An đều sợ hãi Trấn vương điện hạ, chắc chắn không ai dám nói giúp con, hoàng thượng, người hãy tự mình đi điều tra, xem rốt cuộc Trấn vương có ngang nhiên kéo lê nữ nhân giữa đường phố hay không..."
Câm miệng!
Chu Nguyên Hành thẹn quá hóa giận, sải bước đến định đá ta, bị Thái tử đưa tay ra ngăn cản.
Chu Nguyên Tông vẫn luôn im lặng, đúng lúc này mới lên tiếng: "Phụ hoàng, chuyện này nhi thần ra mặt, chỉ là vì không muốn biểu huynh khó xử, vốn dĩ không phải chuyện gì vẻ vang, biểu huynh mới thành thân không lâu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ e vợ chồng bất hòa, người ngoài nhìn vào chẳng phải là đang xem trò cười của biểu huynh và phủ Tuyên Bình Hầu hay sao?
Nhi thần bằng lòng dùng bốn mươi huyện trong ấp thang mộc để đổi lấy người, bởi vì Tam hoàng đệ nhất quyết như vậy, nhi thần muốn dàn xếp chuyện này, đưa người đi, là vì muốn giữ thể diện cho Khánh Dương cô mẫu, cũng là vì thể diện của biểu huynh và phủ Tuyên Bình Hầu.Nguyên Tông, cô mẫu biết con là đứa trẻ ngoan, không giống như tên lòng lang dạ sói kia.
"Khánh Dương công chúa ý ám chỉ, liếc nhìn Chu Nguyên Hành. Chu Nguyên Hành tức đến nghẹn lời, Thái tử lại thản nhiên nói:"Cô mẫu cứ yên tâm, đừng nói là bốn mươi huyện, cho dù là tám mươi huyện, vì biểu huynh và cô mẫu, con cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Sắc mặt Chu Nguyên Hành càng lúc càng khó coi.
Hoàng đế và Tiết Lương Nho thế nào cũng không ngờ rằng, bọn họ chỉ muốn xác nhận thân phận của ta, vậy mà lại kéo theo một đống rắc rối.
Mọi người tranh cãi đến mức hoàng đế phải nhức đầu, ánh mắt của người lướt qua Thái tử, rồi lại lướt qua Trình Gia, cất giọng:
"Thái tử và Gia Ngạn ở lại, những người còn lại lui ra."
"Phụ hoàng, nhi thần không đi đâu, chuyện này nhi thần cũng phải ở lại, bởi vì nhi thần có liên quan đến chuyện này."
Chu Nguyên Hành vẻ mặt không phục.
Hoàng đế mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, day day trán nói:
"Vậy thì ngươi ở lại mà nghe."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tạ ơn phụ hoàng!
Trong điện chỉ còn lại Trình Gia, Thái tử và Trấn vương, hoàng đế nhìn Thái tử, chậm rãi nói:
"Những người do Tiết tán nhân phái đi, đã tìm kiếm ở Tây Vực hơn nửa năm, nhưng không tìm thấy cặp phu thê mà con nói, con có phải là nhớ nhầm rồi không?"
Chu Nguyên Tông lập tức quỳ xuống:
"Phụ hoàng! Con làm sao dám lừa gạt người! Người cứu con, xác thực là một cặp phu thê người Ô Tôn. Người du mục, nay đây mai đó cũng là chuyện bình thường, Tây Vực rộng lớn như vậy, đúng là rất khó tìm."
Trên mặt hoàng đế không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, ra hiệu cho Thái tử đứng dậy. Ông ta lại nhìn về phía Trình Gia, hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!