Lúc vào ở trọ tại khách điếm, nữ chưởng quầy tốt bụng nói với ta:
"Lát nữa cô nương thay bộ y phục khác nhé, ăn mặc thế này có vẻ hơi quá thu hút sự chú ý."
"Sao vậy ạ, có nguy hiểm gì sao?"
Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng ấy ngẩn người ra một lúc, rồi cười nói:
"Trường An là nơi nào chứ, khắp đường đều là thị vệ tuần tra, làm sao có thể có nguy hiểm được?"Chỉ là ở đây nữ tử đến từ Tây Vực không nhiều, mà phần lớn đều là người của Xuân Phong Lâu, cô nương có dung mạo xinh đẹp như vậy, vẫn nên nhập gia tùy tục thì hơn.Xuân Phong Lâu là nơi nào vậy?Là kỹ viện, nơi để nghe hát.Ồ.Hay là, để ta sai người đi mua cho cô nương một bộ y phục.Không cần đâu, ta không thích mặc váy áo tay rộng.
"Ta giơ cây roi ngựa trong tay lên về phía nàng:"Đánh người không tiện."
Ta đến Trường An chỉ vì một mục đích duy nhất.
Tìm được Trình Gia, lấy lại vảy rồng, sau đó dùng roi ngựa quất c.h.ế. t hắn. Rất lâu trước đây ta đã nói rồi, ta có thể để mắt đến hắn là phúc khí của hắn, ta đường đường là bạch long Thiên Sơn, hắn là một con người, lấy đâu ra mặt mũi mà đùa giỡn ta?
Ta đã một năm không gặp Trình Gia.
Hắn thay đổi rất nhiều, mặc một thân trường bào màu tím, dáng người cao ráo, mày mắt lạnh nhạt, tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh.
Ngày hôm đó mưa bụi giăng kín lối, ta nghĩ nhất định là bởi vì trong mắt ta đã ngưng tụ hơi nước. Trước cổng phủ đệ Trình gia, ta đứng cách đó không xa, thấy hắn bước xuống xe ngựa, bung ô, đưa tay đỡ một nữ tử mặc áo đối tay rộng xuống xe.
Nàng ta choàng khăn lụa, ăn vận chỉnh tề, dung mạo diễm lệ, trên tóc cài trâm hoa lấp lánh kim tuyến.
Trình Gia không nhìn thấy ta, hắn che ô cho nàng ta, hai người chuẩn bị vào phủ.
Ta đã tìm hiểu rồi, đó là tân nương của hắn, tiểu thư khuê các phủ Tuyên Bình Hầu…Tạ Thời Vi. Họ thành thân cách đây ba tháng, theo đúng lễ nghi của Trung Nguyên, tam thư lục lễ, mai mối đàng hoàng.
Ta siết chặt roi ngựa trong tay, dưới màn mưa bụi lất phất, gọi hắn một tiếng.
Trình Gia!
Sau đó ta rõ ràng nhìn thấy, hắn quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, và cả sự hoảng loạn tột độ.
Hắn đang hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Hắn mất đi vẻ ung dung tự tại thường ngày, vội vàng nhét cây ô trong tay cho tân nương, đẩy nàng ta một cái: Vào trong!
Ta thấy, nữ tử kia vừa định quay đầu lại, đã bị hắn quát lớn, sợ hãi vội vàng dẫn nha hoàn vào phủ. Mưa phùn lất phất làm ướt y bào của hắn, cũng làm ướt cả khuôn mặt hắn.
Lúc hắn bước về phía ta, bất chợt khiến ta nhớ đến ngày hôm ấy ở thành Vu Ni, ngày hắn cưỡi ngựa phi nhanh về phía ta. Vẫn là cơn mưa như vậy, nhưng đã không còn là con người của ngày hôm đó.
"A Ly, sao nàng lại ở đây? Nàng không nên đến đây, mau quay về đi!"
Ta giơ roi ngựa lên, tức giận nhìn hắn:
"Bớt nói nhảm, ta hỏi ngươi, mẹ ngươi không hề qua đời, đúng không?"
Đúng... Lông mi hắn khép hờ, đọng những hạt mưa long lanh, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
"Ngươi đã cưới nữ nhân khác rồi, đúng không?"
Đúng...
"Ngươi không muốn quay về Tây Vực nữa, muốn ta quên ngươi đi, đúng không?"
Đúng...
Tốt, tốt lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!