Chương 534: Đại kết cục - 6

Không như Sở Niệm đứng yên như trời trồng, kẻ đứng đối diện cô có vẻ không vừa lòng vì bị lên án như vậy.

Hắn cau mày, xoay người sang đánh giá người đàn ông đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy khinh miệt cùng khinh thường.

"Ngươi là ai? Dựa vào cái gì ở chỗ này nói hươu nói vượn."

Trong mắt người đàn ông lóe đỏ, hừ lạnh rồi bước tới chỗ bọn họ. Mặt không chút biểu cảm, dừng trước mặt hắn, cong môi, lạnh lùng phun ra hai chữ:

Tránh ra.

… Cái, cái gì?

Từ Hướng từ nhỏ vốn đã lịch duyệt, chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà khí thế đến như vậy, hắn hơi sửng sốt, chỉ trao đổi ngắn gọn vài câu cũng đã khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt có vẻ không muốn lặp lại đến lần thứ hai, khẽ nheo mắt, bước về phía trước thêm một bước khiến Từ Hướng không nhịn được mà lui lại một bước.

Trò chơi này thật ấu trĩ… khi dễ người ta, đúng là hắn chỉ cần nhướng mày là làm được.

Chậm chạp, rề rà lướt qua Từ Hướng.  Sở Niệm hít một hơi thật sâu rồi mới dám ngước mắt lên nhìn người đàn ông cách mình không đến năm bước chân.

Vừa kỳ vọng vừa thấp thỏm.

Giọng rất giống anh ấy.

Nhưng nếu không phải anh ấy thì sao? Mình lại như năm trước lấy rượu tiêu sầu sao?

Tim đập thình thịch. Chỉ có 10 giây mà với Sở Niệm như cả thế kỷ đã trôi qua. Xin chào, mình là Meo_mup MeoMup Meo

-Mup

Hình dáng quen thuộc, chậm rãi rõ ràng.

Mái tóc đen nhẹ nhàng bay trong gió.

Trong náy mắt, hốc mắt Sở Niệm đỏ lên, cô nhìn không chớp mắt người đàn ông đang bước đến, khóe miệng khẽ run.

"Em… gầy đi so với trước đây."

Người đàn ông mới rồi lạnh lùng giờ đây lại dịu dàng ôn nhu như nước, nhẹ nhàng sủng nịch mà gật đầu với cô, rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt đang tràn khóe mi cô.

"Đừng khóc, anh đã trở về…" Thương Sùng đau lòng, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, áy náy nhẹ giọng nói.

"Thực xin lỗi nha đầu, làm em vất vả lâu như vậy."

Sở Niệm lắc đầu, nhào vào trong lòng Thương Sùng, nghẹn ngào nói:

"Không vất vả không vất vả, chỉ cần anh trở về là tốt rồi, chỉ cần anh không rời đi là tốt!"

"Anh đảm bảo, từ nay về sau dù xảy ra bất cứ việc gì, anh sẽ không để em phải một mình đối mặt." Thương Sùng cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Sở Niệm, ba năm nhớ nhung làm cho hắn vô cùng hạnh phúc vào giây phút này.

Dường như nhớ ra điều gì, Thương Sùng nhéo má Sở Niệm, mắt nhìn cà khịa về phía Từ Hướng đang ngây ngốc bên cạnh. Nhếch môi, Thương Sùng đã biết nhưng vẫn hỏi:

"Nha đầu, thằng nhóc này em quen à?"

Thằng nhóc…

Từ Hướng đứng như trời trồng, khóe môi không nhịn được mà giật giật. Hắn cau mày nhưng không làm gì được mà chỉ có thể thở hổn hển.

Sở Niệm làm tổ trong lòng Thương Sùng không rảnh để nhìn ngó tới ai, không buồn để ý hình tượng mà bôi nước mũi lên áo sơ mi hắn, ngoái đầu nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!