Chương 9: (Vô Đề)

Trong nhà có tổng cộng 3 phòng ngủ, nhưng 2 căn dưới tầng trệt cực kì bẩn thỉu và tối tăm…

Xử Nữ phải bụm kín miệng, mũi để khỏi buồn nôn vì cái mùi khó ngửi bốc ra sau cánh cửa. Chỉ còn phòng nằm sát mái nhà là chưa đến thôi.

Căn phòng này hơi nhỏ hẹp nhưng sáng sủa vì 4 bề đều có cửa sổ, nó là phần trên cùng của ngôi nhà, ờ đây gần phần mái đến nổi chỉ cần với tay ra cửa sổ là chạm được phần trên cùng của mái.

Điều làm Tiểu Nữ chú ý là trong phòng ngoài cái giường sắt cũ kĩ ra còn có 1 cái tủ quần áo không khoá

-điều mà 2 căn phòng dưới nhà không có.

"Tốt, vậy là có chổ móc quần áo rồi!"

Xử Nữ mở 2 cánh cửa tủ bằng gỗ bám đầy bụi ra…Bên trong là 1 cái váy dài màu trắng kiểu khá xưa. Bô váy không bị gián chuột cắn phá nên còn rất nguyên vạn, tuy trên nền vải trắng đã lấm chấm vệt ố vàng…

"Cũng đẹp lắm!"

-Xử Nữ lấy bộ váy ra xem-"Hợp với mình đấy nhỉ!"

Đùa cợt với cái váy 1 chút, cô vứt nó xuống cạnh gầm giường rồi lấy quần áo của mình xếp vào trong tủ.

…Dưới gầm giường phát ra tiếng kêu kì quái…1 thứ âm thanh rên rỉ rợn người….

Bộ váy trắng bị cánh tay trắng bệch vươn ra từ dưới gầm giường kéo tuột vào trong…..

Xử Nữ bổng thấy sống lưng mình lạnh toát, cô bất ngờ quay lại quan sát sau lưng 1 lúc. Mọi thứ đều rất bình thường!

"Phù…Chắc mình tưởng tượng nhiều quá rồi!"

PHẦN 11

________o0o________

Buổi tối ở cái vùng quê hẻo lánh này thật sự "yên bình" quá mức. Mỗi căn nhà đều cách khá xa nhau nên về đêm, ngoài tiếng rì rào của mấy hàng thông cao ngất, tiếng chim cú ăn đêm rùng rợn đến gai người và tiếng của bọn côn trùng kêu rỉ rả thì chẳng tìm đâu ra 1 ít tiếng người cười nói.

Xử Nữ không tìm thấy cái TV nào trong ngôi nhà ọp ẹp này, chỉ có mỗi cái radio cũ trong phòng khách. Cô cằm cái radio lên săm soi, vỗ vài cái vào thân máy.

_Nó còn hoạt động không nhỉ?

Xử Nữ mở hết nút này tới nút khác nhưng cái radio vẫn im re. Chán nản, cô đặt cái nó lên bàn kêu đánh bốp.

"Rè…rè…rè…"

Cái radio bổng phát ra những tiếng kêu rột roẹt…nó bắt đầu hoạt động, mặc dù có hơi rò rỉ…

"Rè…rè…Bản tin 8 giờ ....1 vụ thảm sát đẫm máu xảy ra tại căn nhà số 13 đường…rè…rè…ngoại ô thành phố Sơn Lâm…Rè rè…Người chủ nhà mắc chứng tàn bạo…ra tay đánh 1 cô hầu gái cho tới chết…. rè rè…rồi vứt xác xuống cái giếng sau vườn…."

_Trời, ai mà tàn nhẫn thế nhỉ?

-Xử Nữ vừa nghe vừa bình luận.

"Rè…rè…Người hàng xóm báo tin này cho cảnh sát…. rè rè….. Sở cảnh sát Sơn Lâm…rè rè…đã cho người đến điều tra…. nhưng….. ông chủ.. rè rè…. đã bỏ trốn…"

_Đúng là thất đức!

-Xử Nữ trầm trồ.

Có tiếng động lạ phía sau nhà, Tiểu Nữ vội chạy ra sau xem có chuyện gì. Bỏ mặc cái radio vẩn rò roẹt báo 1 bản tin chưa hoàn chỉnh…

"Rè…rè…Xác của cô gái….. sau cùng cũng được tìm thấy…. trên người vẫn còn mặc bộ đầm ngủ màu trắng…. rè…rè…rè…………. Kết thúc bản tin ngày 16 tháng 8 năm 1982….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!