Chương 49: Thủy Vân lui địch\n

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Dịch giả: nhatchimai

Biên tập: 123456vn

Tình trạng của Mạc Vấn không tốt một chút nào, nhìn bên ngoài vô cùng thê thảm, toàn thân đều là máu tươi, khắp cơ thể không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Bên trong cơ thể không biết có bao nhiêu mạch máu vỡ tan, bao nhiêu xương cốt bị trật.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc trưởng lão, khản giọng hỏi: "Tiền bối, một kiếm của ngươi vãn bối đã tiếp được, ngài không giữ lời sao?

"Tay Hoắc trưởng lão run lên nhè nhẹ, mắt lão trợn trừng trừng nhìn Mạc Vấn như muốn nhìn vào tận sâu trong lòng hắn. Sâu trong ánh mắt, sát khí biến ảo bất định nhưng cuối cùng lão nhắm chặt mắt lại, tay áo phất một cái, quay đầu bỏ đi. Mạc Vấn nhẹ cả lòng, khí lực gắng gượng để giữ thân thể đứng thẳng biến mất, hắn ngã nhào xuống đất. Phương Nhu hét lên một tiếng bi thiết chạy tới, lần này bạch y thiếu nữ lại không ngăn trở."Văn công tử!

Văn công tử! Ngươi làm sao rồi?

"Phương Nhu chạy đến bên cạnh Mạc Vấn nhưng không dám đụng vào bởi khắp người hắn toàn là thương tích nên chỉ có thể hét lên đau lòng. Mạc Vấn cố hết sức ngẩng đầu nhìn nàng một cái, miệng cười rồi thều thào bảo:"Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.

"Tay trái của hắn nắm chặt lấy Băng Vân kiếm để hấp thu Tàn Kiếm chi lực bên trong. Hắn cố gắng khôi phục kiếm khí khô cạn trong cơ thể. Lúc này bọn hắn vẫn chưa thoát hiểm mà tình cảnh càng thêm nguy hiểm! Đám đệ tử Thanh Thành đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ tiến lại gần, trong mắt tất cả đều đằng đằng sát khí. Bóng trắng lóe lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa sân làm cho đám đệ tử Thanh Thành dừng cả lại, bởi vì cái bóng trắng kia là bạch y thiếu nữ!"Đây là Tẩy Trần Đan, có hiệu quả chữa thương.

"Bạch y thiếu nữ giơ tay ném ra một vật vào trong tay Phương Nhu. Đó là một bình ngọc tinh sảo. Phương Nhu mở bình ngọc ra, một viên đan dược trắng noãn, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, nàng đưa mắt nhìn Mạc Vấn rồi lại nhìn bạch y thiếu nữ, trong lòng do dự."Cho vào miệng ta."

Mạc Vấn bảo.

Phương Nhu cắn cắn môi dưới, cẩn thận đưa vào trong miệng Mạc Vấn. Đan dược vừa vào miệng đã tan ra. Chẳng mấy chốc toàn thân Mạc Vấn bốc lên luồng bạch quang nhàn nhạt, những vết thương toàn thân khép miệng lại. Rồi chúng kết vảy, sau hơn mười lần thở thì những vảy kia thi nhau rơi xuống.

Chỗ da dẻ vốn là miệng vết thương đều thành màu phấn hồng.

Thấy hiện tượng như thế, Phương Nhu mới thở dài một hơi, trong tâm hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía bạch y thiếu nữ tràn ngập cảm kích.

Lại khoảng vài chục nhịp thở, Mạc Vấn lồm cồm đứng lên. Xương cốt toàn thân kêu lách cách, những xương cốt bị trật vậy mà cũng được dược lực uốn nắn lại!

"Đa tạ.

"Mạc Vấn nói lời cảm tạ với bạch y thiếu nữ. Bạch y thiếu nữ nhìn hắn một cái rồi nhún chân, thân hình bay lên, nàng bỏ đi không nói một lời. Mạc Vấn nhìn thân ảnh bạch y thiếu nữ đi xa, trong lòng hơi có chút si mê. Phương Nhu thấy vậy thì trong nội tâm hơi đau đớn, vẻ vui sướng trên mặt tan đi gần hết. Thở dài một hơi, Mạc Vấn nhẹ nhàng bảo:"Chúng ta đi thôi.

"Phương Nhu cúi đầu, ngón tay nàng xoắn lấy vạt áo, khe khẽ gật đầu. Nhìn thấy Mạc Vấn đứng lên như sinh long hoạt hổ, đám đệ tử Thanh Thành sao dám ngăn trở. Chúng đồng loạt lui hết về sau, dường như Mạc Vấn là con mãnh thú như dòng nước lũ vậy. Không ai dám đứng ra ngăn lại, Mạc Vấn mang theo Phương Nhu dễ dàng xông ra Thanh Thành. Bên ngoài thành hai người tìm được nơi bán ngựa bèn cưỡi ngựa chạy về Phi Thạch Thành. Họ chạy một mạch gần trăm dặm mới dừng lại nghỉ ngơi. Lúc này trời đã khuya lắm rồi."Văn công tử, ngươi đang làm gì đó?

"Phương Nhu nhìn thấy Mạc Vấn xuống ngựa, lôi từ trong bọc ra một cái gói rách nát vương đầy. Từ trong cái gói hắn lấy ra ngọc bàn và rất nhiều tiểu kiếm bằng ngọc rồi đem vùi xuống sâu dưới đất quanh đó. Mạc Vấn vừa chôn một kiếm phù vừa liếc nhìn Phương Nhu và bảo:"Một lát nữa, cho dù có thấy xảy ra điều gì cũng đừng nói. Gắng đừng loạn động.

"Phương Nhu nhẹ gật đầu dù cái hiểu cái không. Mạc Vấn tiếp tục chôn kiếm phù. Một lúc sau hắn đã bài trí xong tấm kiếm phù cuối cùng. Mạc Vấn lấy trận bàn ra, tay bấm linh quyết. Mỗi cái đánh ra đều là thủ ấn huyền ảo, cuối cùng bèn quát lên một tiếng:"Thủy Vân Tam Chuyển!

Khởi trận!"

Kiếm phù bị vùi sâu vào trong đất trăm trượng gần đó đồng thời phát ra một đạo linh quang. Chúng hợp lại trên bầu trời đêm, một tầng gợn sóng nhàn nhạt nhộn nhạo tản ra, nhưng tiêu tán rất nhanh.

Nhìn thoáng qua ba viên Thủy Linh Thạch bên trên trận bàn ảm đạm, hắn do dự một lúc bèn lấy Băng Vân kiếm ra, cắm vào mặt đất rồi đánh ra một đạo linh ấn. Băng Vân kiếm nhẹ nhàng rung động, một cổ linh lực băng hàn khổng lồ liền rót vào mặt đất có sự tương hỗ rõ ràng với đại trận.

Ba viên Thủy Linh Thạch đang ảm đạm tựa hồ có chút sáng lên.

Lướt nhìn lại những gì đã bố trí, trong nội tâm Mạc Vấn thả lỏng rồi bảo Phương Nhu: "Hôm nay ngươi cũng mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Phương Nhu gật nhẹ, nàng nghe lời nằm xuống nghỉ ngơi. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn vào màn đêm phía bắc rồi bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống.

Ước chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên Mạc Vấn mở hai mắt nhìn vào sâu trong màn đêm nặng nề. Rất nhanh, một thân ảnh xuất hiện dưới ánh trăng, toàn thân mặc bộ đồ đen nên nhìn không rõ hình dáng như thế nào.

Nhìn người nọ Mạc Vấn ngừng cả thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!