Chương 44: Dò xét Thanh Thành\n

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Dịch giả: megazord2

Biên tập: 123456vn

Mạc Vấn theo đuôi đoàn xe từ cửa thành đi vào khủ chủ viện trung tâm của Thanh Thành, nhưng điều tiếp theo lại làm cho hắn đau đầu, tuy nói là Thanh Thành không lớn lắm nhưng đối với việc tìm được một người thì vẫn là vô cùng khó khăn, hơn nữa hắn còn muốn tránh né người của Liễu gia trong Thanh Thành, khó càng thêm khó.

Cũng may khí tức Linh Kiếm Sư của hắn đã thu liễm nên có thể tránh né được sự cảm ứng của các Linh Kiếm Sư trong Thanh Thành.

Mạc Vấn đi ba bước thì lại dừng, liên tục dò xét xung quanh, trong lòng xuất hiện mối lo âu mơ hồ, chẳng lẽ ở nơi này đại khai sát giới cứu Phương Nhu?

Đây không thể nghi ngờ là phương pháp hạ đẳng nhất, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không sử dụng.

Vừa thấy một đội thị nữ bưng trái cây đi tới, hắn liền lắc mình trốn vào phía sau một ngọn giả sơn (núi non giả bày làm cảnh). Khi đội thị nữ đi được một lúc thì đột nhiên một thị nữ đem khay của mình đặt trên tảng đá rồi chạy về phía sau ngọn giả sơn.

Mạc Vấn cả kinh, thiếu chút nữa thì hắn cho rằng mình đã bị bại lộ, nhưng hành động tiếp theo của thị nữ lại làm cho hắn yên lòng.

Thị nữ này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khi nàng ta chạy đến phía sau ngọn núi giả thì liền cởi áo nới dây thắt lưng, khoản cách giữa nàng ta và Mạc Vấn chỉ là một cái ngã rẽ, cả người Mạc Vấn nóng lên, lặng lẽ di chuyển đến sau lưng thị nữ, không đợi cho thị nữ cởi quần thì hắn liền từ phía sau bịt kín miệng của thị nữ.

Cả người thị nữ cứng đờ, sau đó liều mạng giãy dụa, nhưng Mạc Vấn quá khỏe mạnh, linh kiếm trung phẩm bình thường chặt lên người hắn còn không sứt mẻ gì thì việc áp chế thị nữ này quá dễ dàng, sau đó hắn xoay người nàng ta tựa vào ngọn núi giả.

Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng sợ của thị nữ, lạnh giọng nói: "Ta thả ngươi ra, ngươi không được phép la lên, nếu không nghe thì tự biết hậu quả

"Thị nữ hoảng sợ, đôi mắt chớp chớp ý đã hiểu được, Mạc Vấn từ từ lấy tay ra khỏi đôi môi nàng ta, thị nữ này khá thông minh, không lớn tiếng gào thét nhưng cả người vẫn lạnh run. Mạc Vấn nhìn thị nữ nhẹ giọng hỏi:"Cô nương từ Phi Thạch Thành bị thiếu chủ Thanh Thành của các ngươi bắt hiện giờ đang ở nơi nào?"

Trong mắt thị nữ lộ ra một tia nghi vấn.

"Chính là cô nương tối nay thành thân.

"Mạc Vấn trầm giọng bổ sung. Thị nữ lúc này mới kịp phản ứng, run giọng nói:"Ở, ở Quần Phương Lâu."

"Quần Phương Lâu ở đâu?"

"Ở Phẩm Hương Viên, ra khỏi nơi này rồi đi về phía bên trái, xuyên qua ba tòa đình viện, trong đó có một lầu các chính là Quần Phương Lâu

". Không biết thị nữ có phải do kinh sợ quá độ hay không mà nói năng vô cùng lưu loát. Mạc Vấn gật đầu:"Ngươi trả lời tốt lắm, ta sẽ không làm khó ngươi."

Ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, hắn thấy một cái đầm nước nằm ở trung tâm núi giả , rồi nhìn thị nữ cười nhạt: "Đắc tội.

"Không đợi cho thị nữ kịp phản ứng hắn liền ném nàng ta xuống ao nước, thị nữ ở giữa không trung hét lên, nhưng ngay lập tức liền tắt tiếng, Mạc Vấn truyền vào cơ thể nàng ta một luồng kiếm khí rất nhỏ làm nàng ta ngất đi. Tiếp theo chính là âm thanh rơi"Ùm

"xuống nước, đám thị nữ ở phía ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy tới xem xét, nhìn thấy thị nữ rơi xuống nước liền lớn tiếng kêu cứu, mà lúc này Mạc Vấn đã ra khỏi đình viện rồi hướng về phía Phẩm Hương Viên theo lời thị nữ kia. Thị nữ kia quả nhiên không lừa Mạc Vấn, xuyên qua ba tòa đình viện, trước mặt hắn xuất hiện một vườn hoa, trên cổng vườn có khắc ba chữ:"Phẩm Hương Viên".

Cổng của vườn hoa có thủ vệ canh gác, Mạc Vấn không kinh động bọn chúng mà nấp vào một chỗ vắng vẻ.

Rất nhanh một tòa lầu các hai tầng xuất hiện trong mắt Mạc Vấn, tám tên linh kiếm sư cấp bốn, bốn tên linh kiếm sư cấp năm, mỗi tổ ba người bảo vệ bốn phía của tòa lầu, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật. Mạc Vấn biết, mục tiêu của hắn rất có thể đang ở trong tòa lầu này.

Đợi chờ ở gần tòa lầu một lát, Mạc Vấn bỏ luôn ý định lén tiến vào bởi vì mười hai tên linh kiếm sư này canh gác quá nghiêm ngạt, căn bản là không cho kẻ khác bất cứ cơ hội nào, muốn đi vào thì ít nhất phải đánh nhau với một gã linh kiếm sư cấp năm và hai tên linh kiếm sư cấp bốn.

Than nhẹ một tiếng, Mạc Vấn lách ra từ nơi ẩn thân, chân đạp Phong Vân Bộ, quỷ mị xông về phía ba tên linh kiếm sư trên tòa lầu. Ba tên linh kiếm sư phát hiện thân ảnh của Mạc Vấn, nhưng mà phát hiện là một chuyện, còn phản ứng hữu hiệu hay không thì lại là chuyện khác.

Thanh Vân Bộ là tuyệt thế độn pháp của chủ nhân Băng Vân Kiếm, có thể tránh được cả chục tên Kiếm Tiên ngự không phi hành, mặc dù Mạc Vấn chỉ nắm được chút ít da lông bên ngoài, nhưng cũng đủ để cho những tên linh kiếm sư trung giai phàm tục này không kịp phản ứng.

Ba tên linh kiếm sư chỉ vừa kịp đặt tay lên chuôi kiếm thì Mạc Vấn đã gần tới trước người bọn hắn, ngón tay lần lượt điểm về phía cổ họng ba người, phun ra các tia kiếm khí mỏng manh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!