Chương 375: Một Nhúm Râu

"Tiểu bối! Dám diễu võ dương oai ngay tại Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta, thật đúng là không muốn sống nữa!"

Lão giả Kiếm Nguyên trung kỳ kia mới nhìn qua đã biết là một gã tính tình nóng nảy, lúc này gã quát to một tiếng rồi vung tay về phía dưới một kích.

Toàn bộ bầu trời dường như đang bị kích thích bởi một bàn tay khổng lồ, linh lực khắp nơi bỗng cuồn cuộn tụ hội về không gian bên trên quán rượu, chỉ trong chốc lát đã hình thành nên một thanh cự kiếm vân văn, sau đó thanh cự kiếm chém thẳng xuống phía dưới với một khí thế kinh người, từng đợt sóng linh khí chấn động tỏa ra khắp không gian.

Kiếm Nguyên trong người Lưu Chấn Huyên cũng lập tức bộc phát và trực tiếp xông thẳng lên trời. Kiếm nang bên hông hắn cũng lóe lên một đạo tinh quang, một quả kiếm phù Tinh Quang bắn vọt ra hình thành một ngôi sao băng rực sáng bầu trời.

Không gian đang chấn động ầm ầm bỗng như bị dội một gáo nước lạnh, trong chớp mắt đã trở về yên lặng như cũ, mà thanh cự kiếm vân văn kia cũng bị giải thể hóa thành một đám linh khí thuần khiết và từ từ biến mất.

"Kiếm Nguyên sơ kỳ?

"Hai lão giả có phần kinh ngạc, điều đáng sợ ở đây chính là trong chiêu thức vừa rồi của Lưu Chấn Huyên lại ẩn chứa một thủ pháp cấm trận ảo diệu: Chỉ bằng một chiêu đó thôi đã phá tan kiếm trận phòng hộ của toàn thành Vân Hà! Nên nhớ rằng kiếm trận phòng hộ của thành Vân Hà tuy không bằng kiếm trận phòng hộ của chủ phong sơn môn nhưng nó cũng có đẳng cấp Kiếm trận cấp ba trung phẩm, vậy mà chỉ với một kích đã phá tan nó, đây chỉ có thể là thủ pháp của một bậc Tông sư trận đạo mà thôi!"Ngươi là Lưu Chấn Huyên đảo Thiên Diễn?

"Lão giả Kiếm Nguyên hậu kỳ khẽ híp mắt lại. Lưu Chấn Huyên chỉ hừ nhẹ một tiếng:"Không ngờ nhà ngươi cũng biết tên ta!"

Lão giả Kiếm Nguyên hậu kỳ liếc nhìn hắn thật kỹ rồi nói: "Đại biểu đại diện cho thế hệ trẻ đương đại của đảo Thiên Diễn, có được Tiên Thiên Tâm Thần Chi Nhãn! Ngươi tới đảo Vân Hà gây rối như vậy không sợ gây phiền toái cho đảo Thiên Diễn hay sao?"

"Phiền toái hả? Đảo Vân Hà các ngươi cũng có tư cách nói câu đó hay sao?" Lưu Chấn Huyên cười lạnh một tiếng, hắn nói thẳng không hề nể nang chút thể diện nào của lão giả kia.

Lão giả Kiếm Nguyên hậu kỳ cũng có tu vi khá tốt, gã không hề tức giận mà chỉ nói bằng giọng thản nhiên:

"Đúng là Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta không có chút trọng lượng nào trong mắt đảo Thiên Diễn, nhưng dù sao đảo Vân Hà cũng là một Linh đảo phụ thuộc của đảo Thiên Diễn. Ngươi không sợ đảo Thiên Diễn sẽ mang tiếng dung túng đệ tử của mình hoành hành ngang ngược ở các Linh đảo phụ thuộc hay sao?"

"Hoành hành ngang ngược?"

Lưu Chấn Huyên cất tiếng cười ha ha, hắn chỉ thẳng mặt lão giả kia và nói:

"Còn làm bộ như mình là người bị hại cơ đấy, đúng là chỉ có mấy lão gia hỏa không biết xấu hổ là gì như các ngươi mới dám nói câu này. Ta đây hoành hành ngang ngược hả? Tốt lắm, đúng vậy đấy, hôm nay ta hoành hành ngang ngược ở chốn này đấy, ngươi sẽ xử lý ra sao đây?"

"Làm càn! Chỉ là một tên tiểu bối Kiếm Nguyên sơ kỳ không biết lượng sức mình! Sư huynh đừng phí lời với hắn nữa, đợi sư đệ tóm cổ hắn lại rồi áp giải về đảo Thiên Diễn. Sau đó chúng ta sẽ hỏi đảo Thiên Diễn đã giáo huấn đệ tử như thế nào mà lại dám đi làm càn!"

Lão giả Kiếm Nguyên trung kỳ thét lên một tiếng, một cỗ Kiếm Ý Phúc Vân bộc phát ra khỏi cơ thể, Kiếm Ý này cũng đạt tới cảnh giới năm thành. Một đạo kiếm quang hình đám mây đang nhắm thẳng vào đầu Lưu Chấn Huyên mà bổ xuống.

Cơ thể Lưu Chấn Huyên khẽ động, một cỗ Kiếm ý không hề kém cạnh lão giả đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông Phúc Vân cũng đang bộc phát khỏi cơ thể hắn.

Đó chính là Kiếm Ý Tinh Hà của Kiếm Tông Thiên Diễn, Kiếm Ý này thuộc hành Thủy nhưng lại được kết hợp với ý chí của muôn vì sao trên bầu trời mênh mông vô cùng tận nên uy lực của nó vượt xa so với Kiếm Ý của lão giả kia.

Chỉ trong nháy mắt Kiếm Ý của lão giả Kiếm Nguyên trung kỳ đã bị chèn ép xuống dưới cơ hoàn toàn.

Keng...

Một tiếng kiếm ngân thanh thúy du dương phát ra từ trong cơ thể Lưu Chấn Huyên, ngay sau đó một thanh linh kiếm tối màu không hề phát ra ánh sáng đã xuất hiện trên tay hắn.

Lưu Chấn Huyên lập tức đâm ra một kiếm, lúc này hai con mắt hắn như được mở rộng ra ẩn ẩn chứa đựng cả bầu trời đầy sao bên trong vậy!

Kiếm Tố Quang vừa xuất đã phát ra muôn đạo tinh quang lấp lánh, mũi kiếm vừa đụng phải gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng lão kia thì đã xảy ra biến dị: Kiếm quang của gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước vậy!

Chỉ khẽ sủi bọt lên một chút rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu!

"Dịch Kiếm Thuật!"

Sắc mặt gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão đã trở nên rất khó coi, mà ngay cả gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão cũng đang mang một vẻ mặt nghiêm trọng, hai hàng lông mi của gã đang nhăn lại.

"Lão gia hỏa, chỉ có vậy thôi sao?"

Lưu Chấn Huyên cười lạnh một tiếng, tay hắn khẽ rung lên làm cho kiếm Tố Quang lại phát ra những tiếng ngâm nga khe khẽ, một cỗ chấn động khủng bố lại truyền ra ngoài từ bên trong thân kiếm.

"Linh kiếm cấp ba siêu phẩm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!