… "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ! Phiên Vân Phúc Vũ!
"Hồ Đại Hải trức tiếp ném ra một mảnh Kiếm đồ, soạt một cái bao phủ toàn bộ không gian lầu cao nhất của quán rượu. Những trận văn huyền ảo xếp thành hình những đám mây đang phát ra ánh sáng lập lòe bên trong mảnh Kiếm đồ, bảy làn mây khói mỏng như bảy con linh xà từ từ bò ra và trườn nhanh về phía bọn Mạc Vấn. Lưu Chấn Huyên khẽ nhướng mắt lên một chút, hắn hừ nhẹ một cái:"Vân phi vũ, vũ phi vân, chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi!"
Tay phải hắn khẽ vê vê chén rượu rồi bỗng hất mạnh một phát, một vệt rượu lóe lên tạo thành một ánh hào quang màu bạc, bảy "con rắn" mới thò ra từ trong Kiếm đồ khi gặp phải rượu thì cứ như gặp thiên địch vậy, thân thể chúng run rẩy tạo thành những chấn động liên tục, sau đó mấy đám mây nhanh chóng tan hết và hiện ra bảy thanh kiếm khí vân văn đã bị cong queo và rụng xuống.
Trong chớp mắt tất cả đám sương mù đã tan sạch, Kiếm đồ kia cũng lập tức bị cuộn lại.
Hồ Đại Hải như là trúng phải một đòn hạng nặng, gã liên tiếp đạp đạp chân thối lui liền bảy, tám bước và liên tục va vào những bàn ghế ở phía sau. Bọn đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân thì choáng váng hết cả mặt mày. Đây là trò đùa sao? Một tấm Kiếm đồ thượng phẩm cấp hai mà dễ dàng bị phá bởi một chén rượu?
Chả phải cả bọn đang nằm mơ đó chứ?
Một gã Linh Kiếm Sư liền véo mạnh vào đùi kẻ bên cạnh một phát, tên kia lập tức thét lên "á..." đau đớn.
"Không! Không thể như vậy được!
"Lúc này Hồ Đại Hải như phát cuồng lên, miệng gã nói mấy tiếng lảm nhảm, gã nhìn Lưu Chấn Huyên như nhìn vào một ác ma mới chui lên từ đại ngục! Lưu Chấn Huyên chậm rãi lấy một cái khăn lau sạch chút rượu dính vào tay và thản nhiên nói:"Ngươi là Hồ Đại Hải nhỷ? Cho ngươi thời gian một khắc để gọi những kẻ đứng sau lưng ngươi tới đây!
Nhớ rõ là chỉ có một khắc thôi đấy!"
Toàn thân Hồ Đại Hải run lên cầm cập, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng gã cắn răng rời khỏi quán rượu. Bộn đệ tử còn lại đang định rời đi theo thì bỗng vang lên một câu nói: "Mấy tên còn lại mà tự ý rời khỏi tầm mắt của ta thì chỉ có đường chết!"
Hơn chục gã Linh Kiếm Sư im lặng nuốt nước bọt và cùng đánh mắt nhìn nhau, có một gã hình như không sợ chết nên lẳng lặng cất bước vụt chạy về phía cầu thang.
Nhưng chỉ trong chớp mắt một đạo kiếm quang màu đen chợt lóe lên, cái đầu gã Linh Kiếm Sư đó đã rời khỏi cổ và lăn lông lốc trên sàn nhà, thân mình gã đổ rầm xuống dưới bậc cầu thang và lăn xuống dưới.
Âm thanh do thân người va vào những bậc cầu thang lúc này chả khác nào hơi thở của thần Chết, mỗi tiếng động đều giáng mạnh vào lòng từng gã đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân, cả bọn đã tái mét mặt.
"Huyên ca...
"Liễu Chân Nhi* cũng hơi tái mặt. *từ chương này cô nàng Liễu Chân được lão Văn Mặc chuyển tên thành Liễu Chân Nhi. Lưu Chấn Huyên dùng giọng nói nhẹ nhàng êm ái để trấn an nàng:"Nàng không phải lo, ta tự biết chừng mực!
"Liễu Chân Nhi khẽ gật đầu, hai má nàng ửng hồng lên. Mọi người cũng không phải chờ đợi lâu, ước chừng chỉ nửa khắc trôi qua, một cỗ Kiếm Nguyên cường đại hàng lâm xuống quán rượu, nóc quán bị một lực lượng cuồng bạo tốc bay lên trời, toàn bộ lầu cao nhất đã lộ thiên. Một bóng người hiện ra đứng lơ lửng trên không trung, toàn thân gã bao phủ trong mây mù nhìn như một vị thần tiên cưỡi mây vượt gió. Vừa mới thấy gã kia, đám đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân đã nhao nhao lên vui mừng:"Tam sư thúc tổ!
"Gã mới đến là một lão nhân có gương mặt hồng hào phúc hậu, gã khoác áo bào có hoa văn hình những đám mây, tay áo rộng thùng thình, thêm mấy đám mây bồng bềnh xung quanh làm cho bộ dáng của gã có vẻ tiên phong đạo cốt. Lúc này ánh mắt gã đang nhìn chằm chằm về phía bọn Mạc Vấn với một vẻ băng sương lạnh lẽo, cuối cùng gã nhìn thẳng vào Lưu Chấn Huyên và Liễu Chân Nhi rồi chậm rãi mở miệng:"Các ngươi có quan hệ ra sao với Kiếm Tông Ẩn Nguyệt?"
Lưu Chấn Huyên khẽ ngẩng đầu lên, hắn ngồi bình thản như cũ, không có chút nào lung lay sợ hãi, dường như gã Kiếm Nguyên trước mặt kia không hề tồn tại vậy.
"Ngươi là Cát Bình Vân, đệ tam Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông Phúc Vân hả?"
Hai mắt lão giả kia khẽ híp lại: "Ngươi biết bổn tọa hả?"
Lưu Chấn Huyên cười lạnh một tiếng, hắn ném chén rượu đang cầm trên tay đi và đứng dậy:
"Cát Bình Vân, ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi, ngươi hãy mau giao nộp hung thủ diệt môn Kiếm Tông Ẩn Nguyệt năm nào. Ta biết với cương vị đệ tam Thái Thượng Trưởng Lão, đương nhiên ngươi hiểu rõ ta muốn nói gì!"
Ánh mắt Cát Bình Vân lóe lên vẻ tàn khốc: "Quả nhiên là dư nghiệt của Kiếm Tông Ẩn Nguyệt! Nhưng mà ngươi có tư cách gì mà dám nhúng tay vào chuyện của Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta?"
"Kiếm Tông Phúc Vân có cái uy lớn nhỷ?"
Gương mặt Lưu Chấn Huyên bỗng lộ ra vẻ châm chọc, sau đó ánh mắt hán bỗng chuyển thành vẻ lăng lệ: "Các ngươi đã không chịu nhận thiện chí của ta, vậy thì đừng có trách ta bắt buộc phải dùng vũ lực!"
Áo bào của Cát Bình Vân bỗng căng phồng lên, tu vi Kiếm Nguyên sơ kỳ nhanh chóng được bộc phát, gã tung một trảo về phía dưới, những đám mây Kiếm Nguyên ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ to mấy trượng chộp thẳng vào Lưu Chấn Huyên.
Lưu Chấn Huyên chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn không hề đổi sắc. Linh quang của Kiếm nang bên hông chợt lóe lên, một tấm Kiếm đồ lập tức được bung ra tạo thành một bầu trời sao bao phủ toàn bộ quán rượu, những ánh sao lấp lánh khắp nơi lao vào đập nát bấy bàn tay khổng lồ do Kiếm Nguyên của Cát Bình Vân mới tạo thành.
Cát Bình Vân giật mình hoảng sợ, gã cảm thấy khí tức của tấm Kiếm đồ kia rất khủng bố nên gương mặt nhăn nhó vô cùng: "Kiếm đồ cấp ba trung phẩm!"
"Hừ! Hóa ra ngươi dựa vào tấm Kiếm đồ này, tuy nhiên chỉ dựa vào một Kiếm đồ cấp ba mà đòi thắng được một cường giả Kiếm Nguyên hả? Đúng là quá ngây thơ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!