TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Dịch giả:
Biên tập:
)
Nhìn ống tay áo trái trống rỗng của Liễu Nguyệt Khung, trong mắt nam tử hiện lên vẻ đau lòng, nhưng rất nhanh liền nhẹ giọng an ủi:
"Đừng lo, lần này ta có mang về một lọ Tinh Khí Đan từ sư môn, có thể nối lại tay cho con. Về phần cái thành Phi Thạch kia, những người ở đó đều đáng chết!"
Trong mắt nam tử xuất hiện chút sát khí, Liễu Nguyệt Khung vui mừng quá đỗi: "Lục thúc định báo thù cho Khung nhi?"
Nam tử gật đầu:
"Báo thù là điều tất nhiên, nhưng giờ còn chưa phải lúc. Chờ ta xong việc của sự môn thì sẽ đến thành Phi Thạch cùng con, giải quyết hết ân oán. Hiện giờ cứ nối lại cánh tay đã, để càng lâu thì càng không tốt cho việc khôi phục."
***
Rút kiếm ra khỏi cổ một con Hắc Giác Tê Ngưu, tiếp tục liếc mắt nhìn hồ nước xanh biếc trước mặt, Mạc Vấn thở một hơi thật dài.
Hắn đã tìm hơn mười lần xung quanh hồ nước này mà vẫn không hề phát hiện ra cửa vào sơn cốc nào, thậm chí ngay cả chỗ nào có vẻ hư hư thực thực chút cũng không có.
Hơn nữa vài dặm quanh đây cũng không có tăm tích của sơn cốc nào, chỉ có hồ nước lớn chừng ngàn trượng này và những vách đá dựng đứng xung quanh nó.
Chẳng lẽ Phương Nhu lại lừa mình?
Nhưng hắn đã lập tức phủ nhận khả năng này, chưa kể đến thân phận cao quý kia, nàng cũng không phải một cô gái biết cách lừa người khác, hơn nữa mấy câu nói dối vừa nghe đã nhận ra như vậy không cần thiết phải nói cho mình.
Không tìm thấy di phủ của linh kiếm sư thời cổ kia thì cũng chỉ có thể than thở mình không đủ phúc duyên mà thôi.
Lắc lắc đầu, Mạc Vấn cười khổ bắt đầu xử lý con Hắc Giác Tê Ngưu đang nằm dưới chân. Con Hắc Giác Tê Ngưu này đến uống nước ở hồ, gặp được Mạc Vấn thì liền phát động công kích.
Mạc Vấn tất nhiên sẽ không sự một con yêu thú cấp sáu, trường kiếm được quán chú thêm kiếm khí chỉ cần đâm ra một cái đã xuyên thủng cổ con Hắc Giác Tê Ngưu này, cắt đứt tất cả sự sống.
Lột da rồi vặt sừng, những thứ có giá trị nhất của con yêu thú này đều bị Mạc Vấn dọn sạch sẽ.
Nhìn cái túi đeo trên lưng, Mạc Vấn cười tự giễu, lần này cũng không phải về tay trắng. Giá trị của những tài liệu trên người đám yêu thú cấp năm cấp sáu này cũng phải đạt tới ngàn kim, đủ cho hắn mua mấy khối kim anh khoáng thạch không tệ để luyện thể.
Đúng lúc này, một mùi thơm thoang thoảng lạ lùng truyền vào mũi, cả người Mạc Vấn bỗng chấn động, hắn cảm giác cả thân thể như được gột rửa một lần, phảng phất nhẹ đi ba phần.
Trong lòng Mạc Vấn bỗng chấn động, những kiến thức về dược lý học được từ trong ngọc giản của Phương Nhu hiện lên trong đầu. Đây mùi thơm phát ra khi có thiên địa linh dược xuất thế!
Hít sâu một hơi, Mạc Vấn áp chế sự xao động trong lòng, lần mò về phía hương thơm phát ra. Nhưng dường như hắn đã xem thường phạm vi truyền bá của mùi thơm này, đi qua hơn mười ngọn núi mà vẫn không phát hiện ra bóng dáng của thiên địa linh dược.
Nhưng mùi thơm cũng càng lúc càng nồng, bởi vậy hắn vẫn kiên nhẫn đi tiếp.
Khi càng lúc càng tiếp cận với thiên địa linh dược này thì tăm tích của yêu thú cũng nhiều hơn rất nhiều. Cấp năm, cấp sáu đã trở nên rất bình thường, thậm chí có vài con yêu thú cấp bảy trở lên.
Nhưng dường như đám yêu thú này cũng chẳng chú ý đến hắn, nhìn còn lười nhìn, chỉ vội vàng cướp đường mà đi.
Trên một vách đá dựng đứng, rốt cuộc Mạc Vấn đã thấy được thiên địa linh dược phát ra mùi thơm lạ lùng kia. Đó là một cây linh thảo màu vàng kim, phiến lá dài rộng, bao bọc một quả thực màu trắng bạc chỉ lớn bằng ngoán cái.
Nhưng có thể thấy phong vân cuốn động trên vách đá, vô số thiên địa kim linh khí hóa thành từng luồng lam phong màu trắng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy tiến nhập vào trong tiểu quả kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!