Chương 35: Ngọc giản\n

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Dịch giả: vugiang2

Biên tập:

)

Hai tháng sau, một luồng linh lực chấn động rất mạnh từ phủ thành chủ truyền ra bên ngoài.

Trương Tể nhìn hòn non bộ ở đối diện bị một kiếm chém làm đôi, ánh mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

"Thực lực Trương thúc đã khôi phục hoàn toàn?

"Giọng Phương Nhu tràn ngập vẻ vui mừng. Trương Tể mỉm cười, khẽ gật đầu, thu Linh kiếm vào trong vỏ:"Không chỉ có khôi phục, hơn nữa còn tiến thêm một tầng, củng cố thêm nửa năm là có thể trùng kích bát giai! Điều này cũng nhờ Tuyết Linh đan tiểu thư luyện chế đã giúp ta cải tạo kinh mạch.

Một thị nữ dung mạo mỹ lệ đi tới, hành lễ: "Tiểu thư, Văn công tử đang chờ ở phòng khách.

"Phương Nhu nghe vậy thần sắc tối sầm lại, hắn muốn rời đi rồi sao? Phất phất tay cho thị nữ lui ra. Trải qua thời gian hai tháng, nàng đã thu hồi được quyền quân sự và chính trị ở Thành Phi Thạch, Tư Không phủ đã hoàn toàn mất quyền lực. Hoàng Nhân Kiến và quan viên Tư Nhân Phủ đã hoàn toàn không cần lo lắng, phủ thành chủ không cần bảo trì thái độ đề phòng ban đầu, vì vậy họ liền tìm một chút thị nữ, người hầu để chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Người thị nữ này chính là nữ hầu thiếp thân của Phương Nhu."Trương thúc, chúng ta đi thôi.

"Thần sắc Phương Nhu uể oải, rầu rĩ nói. Trong lòng Trương Tể thở dài, tâm ý của Phương Nhu chưa lúc nào hắn không hiểu rõ, cũng không biết lúc trước giữ Văn Mặc lại là đúng hay sai, có lẽ lúc đó nên hạ quyết tâm để Văn Mặc rời đi, cũng không tạo thành tình cảnh lún quá sâu như hiện giờ!"Tiểu thư ơi, hai người hoàn toàn không cùng một đường, Trương Tể không có cách nào giúp tiểu thư rồi!"

Trương Tể thầm nói một câu, đi theo Phương Nhu tiến về phòng khách.

Trong phòng khách, Mạc Vấn tùy ý ngồi trên ghế khách. Trải qua hai tháng cuộc sống săn bắn, trên người hắn đã không còn vẻ non nớt, hiển nhiên toàn thân đã trở thành một người kiếm khách từng trải đang nhập thế tu luyện.

Phương Bình ngồi trên chiếc ghế đối diện, hai mắt hồng hồng, tâm tình sa sút, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn ở phía đối diện, trong mắt hiện lên vẻ không muốn rời xa.

Mạc Vấn chỉ có thể cố giả bộ nhẫn tâm, không nhìn đối phương. Những ngày này ở chung với nhau, nói không có cảm tình là chuyện không thể, đứa nhỏ trước mắt do một tay hắn dạy dỗ lên, nói là đồ đệ cũng vẫn chưa đủ!

Nhưng hắn có giấc mộng riêng của bản thân, tuyệt đối không thể vĩnh viễn cố thủ ở nơi này!

"Tỷ tỷ, ta không muốn Văn tiên sinh đi!" Phương Bình thấy Phương Nhu tiến vào, lập tức như chết đuối vớ được cọc, xông tới giữ chặt ống tay áo Phương Nhu, hai mắt giàn dụa nước.

"Bình nhi, ngoan. Văn tiên sinh có chuyện của riêng mình, ngươi không thể ích kỳ như vậy!"

Phương Nhu bảo ban đệ đệ, nhưng trong lòng càng thêm bi thương, sao tỷ tỷ lại không muốn lưu Văn tiên sinh lại?!!

Mạc Vấn đứng dậy, nói với Phương Nhu:

"Phương tiểu thư, hôm nay thân thể Trương đô đốc đã khỏi hẳn, ước định của chúng ta có thể thực hiện rồi chứ? Phương Nhu cúi đầu không nhìn, chỉ yên lặng khẽ gật đầu, một tên hạ nhân bưng một cái khay đặt lên chiếc bàn cạnh người Mạc Vấn. Phương Nhu thò tay kéo tấm vải đỏ bên trên ra, lộ ra ba chiếc bình ngọc trắng và một tờ kim phiếu."Trong ba bình đan dược này, hai bình là Bích Huyết đan, trước kia Văn công tử đã từng phục dụng rồi, có thể trị liệu ngoại thương. Bình nắp màu xanh da trời là Tuyết Linh đan, có thể trị liệu nội phủ, tẩm bổ kinh mạch.

Còn đây là một tờ kim phiếu năm trăm lượng, kính xin Văn công tử nhận lấy.

"Mặc Vấn khẽ vuốt cắm, nhận lấy ba bình đan dược và kim phiếu, sau đó nhìn về phía đối phương. Phương nhu nói tiếp:"Kỳ thật tòa di phủ cổ Linh kiếm sư ở đâu ta cũng không biết."

Thấy sắc mặt Mạc Vấn có chút khó coi, Phương Nhu vội vàng bổ sung:

"Nhưng nghe phụ thân từng nói qua, khi phụ thân còn trẻ tuổi từng xâm nhập Đại hoang sơn, bị yêu thú cao cấp đuổi giết, trong lúc vô tình xâm nhập một sơn cốc, phát hiện một tòa động phủ, đó chính là động phủ cổ Linh Kiếm sư còn sót lại. Bởi vì thực lực phụ thân có hạn, chỉ lấy được từ nơi đó một bộ Ảo ảnh kiếm quyết, dựa vào bộ kiếm quyết nàym ới có được thành tựu như ngày hôm nay. Sau khi rời khỏi huyệt động, phụ thân lại phát hiện không tìm được cửa vào sơn cốc nữa."

Mạc Vấn nhíu mày, hỏi: "Vậy ngươi biết vị trí đại khái của sơn cốc kia?"

Phương Nhu khẽ gật đầu:

"Biết, trong phạm vi hai trăm dặm gần Thành Phi Thạch, ở phía Tây Bắc. Nơi đó thế núi nguy hiểm, bên cạnh có một hồ nước. Năm đó phụ thân chính là vì rơi xuống hồ nước mới vô tình tiến vào trong sơn cốc. Nhưng phụ thân sau khi từ trong sơn cốc đi ra, bất luận làm cách nào cũng không tìm được cửa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!