TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Dịch giả: nhatchimai
Biên tập: 123456vn
)
Mạc Vấn không thể không quyết định tiến vào Đại hoang sơn mạch săn thú được bởi những thứ quặng Kim Anh dùng để luyện chế linh kiếm đều có giá trị không hề rẻ.
Mấy hôm rồi trong người hắn chẳng còn đồng nào nên có gặp nhiều loại khoáng thạch, tài liệu phẩm chất cao cũng chỉ có trơ mắt ra nhìn mà bỏ đi. Bởi thế cho nên hắn quyết định đi săn thú kiếm tiền.
Da lông, nanh vuốt trên mình yêu thú đều là những tài liệu, vũ khí thượng đẳng. Một số loại đặc thù còn có thể dùng để luyện chế linh kiếm. Những thứ này đều có giá trị cực cao, các cửa hàng, thương nhân đều thu mua tài liệu này về để bán.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao tài liệu yêu thú thịnh hành ở Phi Thạch thành.
Đi khoảng hai mươi dặm về phía tây Phi Thạch thành là một vùng núi non, chỗ này là vùng núi non lớn nhất nước Triệu. Chẳng ai biết vùng núi non này rộng bao nhiêu bởi vì không có một ai đi được hết, cho dù là linh kiếm sư cửu giai cũng chỉ có thể thâm nhập sâu khoảng ngàn dặm mà thôi.
Có tin đồn rằng có vị Kiếm Thánh nước Triệu là Bạch Mục Thần, khi còn trẻ đã từng thử tiến vào. Nhưng y vào đến mức một ngàn bốn trăm dặm là phải dừng lại, hơn nữa còn trọng thương quay về.
Từ đó có thể thấy vùng núi non hoang vu này thập phần hung hiểm.
"Có thể đẩy Kiếm Thánh quay về, lại còn làm bị thương nữa thì phải là yêu thú cập độ cực cao mới có sức mạnh như vậy." Mạc Vấn nhìn những dãy núi mờ mờ nơi phương tây xa xăm, trong lòng dâng lên nỗi mong chờ vô hạn.
Không biết có một ngày mình nhìn thấy bờ bên kia đại hoang sơn mạch này thì đó là thế giới thế nào?
Bởi vì Trương Tể đã giao hẹn, Mạc Vấn chỉ có thể xâm nhập đại hoang sơn mạch trong vòng ba mươi dặm. Trong phạm vi này thì tương đối an toàn bởi vì hầu như chỉ có những loại yêu thú cấp thấp.
Thợ săn phổ thông cũng thường chỉ săn thú trong phạm vi này, cũng may thực lực của yêu thú cấp thấp cũng không đáng kể, mà khả năng sinh sản lại vượt xa yêu thú trung và cao cấp. Mấy trăm năm nữa Phi Thạch thành cũng không thể giết hết yêu thú trong phạm vi này được mà ngược lại càng ngày càng nhiều hơn.
Yêu thú ở Đại Hoang sơn được ông trời ưu ái tạo ra một điều kiện sinh tồn rất tốt. Nơi đây có núi non trập trùng mênh mông để cư ngụ, không thể so với những chỗ núi nhỏ, rừng thưa, nhân tộc không có khả năng giết sạch.
Lần đầu tiên tiến vào Đại hoang sơn mạch để săn thú, Mạc Vấn thu hoạch tương đối khá. Hắn săn được ba con Bích Ngạch Lang, một con Bạo Nha Thú đều là yêu thú cấp ba. Những con thú cấp một cấp hai hắn không thèm động thủ.
Một mình hắn chẳng xách được bao nhiêu nên hắn chỉ chọn những thứ tốt mang đi mà thôi.
Tuy nhiên vì khí tức của hắn nội liễm, không có khí tức của linh kiếm sư nên thu hoạch kha khá của Mạc Vấn gây chú ý cho những ánh mắt tham lam.
Ở trong một cánh rừng rậm hắn bị bốn gã kiếm khách ngăn cản lối đi.
"Ê tiểu tử, bỏ ba tấm da Bích Ngạch Lang và Bạo nha thú kèm răng nanh của nó xuống. Sau đó cút khỏi Đại Hoang Sơn Mạch.
"Người nói chính là gã kiếm khách có râu quai nón. Tấm áo giáp cũ rách hở một nửa vòm ngực với những chùm lông ngực ngăm đen, lộ rõ tướng hung ác. Nhìn tên kiếm khác trước mặt, Mạc Vấn chợt nhớ tới lúc vừa rời khỏi Chú Kiếm sơn trang gặp ba huynh đệ kiếm khách Lâm Dịch ở Hồ Sơn, bọn họ đều có râu ria xồm xoàm, nhưng đạo lí làm người thì khác biệt hoàn toàn."Các ngươi làm như vậy không sợ bị thành chủ trị tội sao?" Mạc Vấn nhìn bốn người hỏi.
"Thành chủ hả?" Gã râu quai nón hừ một tiếng bèn liếc nhìn Mạc Vấn như nhìn một kẻ ngốc nghếch:
"Nơi đây hoang sơn dã lĩnh cho dù có giết ngươi thì thành chủ cũng không quản được. Thức thời thế thì để đồ xuống rồi biến nhanh. Tâm tình đại gia hôm nay khá tốt nên lưu cho ngươi một cái mạng nhỏ."
Mạc Vấn khẽ lắc đầu. Nghe giọng nói bọn chúng thì bốn tên này giết người cướp của không ít lần. Vốn hắn định giải quyết bằng cách nhẹ nhàng khuyên giải nhưng xem ra không thể. Luồng sát cơ bốc dần lên.
"Dừng tay! Các ngươi muốn gì?"
Một tiếng quát từ đằng xa truyền lại. Một tiểu đội khoảng mười người nhanh chóng chạy tới ngăn cản. Mười người này đều mặc áo giáp Thành thủ quân cấp thấp nhất. Trên người ngoại trừ một thanh trường kiếm thì vai có đeo một chiếc liệp cung và một túi tên.
Mười người chạy nhanh tới. Đi đầu là một người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, vóc người hơi có vẻ yếu ớt mỏng manh. Sắc mặt bốn gã kia lập tức trở nên vô cùng khó coi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!