Chương 14: Lang thần (2)\n

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Dịch giả: Đừng Hỏi Tại Sao

Biên tập: 123456vn

)

Lang Thần lạnh lùng nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt: "Tình thế trước mắt như vậy còn không hạ được quyết tâm, điểm đạo nghĩa này quả nhiên là đáng chết."

Tất cả yêu lang giống như tre già măng mọc mà đánh về Ngô bá, bọn chúng chết không cần thiết, không biết sợ hãi giống như cho dù chết nhiều đồng loại hơn nữa cũng không chút lùi bước.

Cơ hồ mỗi một bước thì Ngô bá lại chém giết một con yêu lang, lão chân đạp trên thi thể yêu lang mà từng bước tiến về phía trước, sau mấy chục bước thì mũi kiếm trong tay đã từ hai trượng giảm xuống còn có hai thước, không có linh kiếm phụ trợ thì muốn kích thích cùng một loại kiếm quang cần phải hao phí kiếm khí gấp ba lần.

Dùng kiếm khí tu vi cấp sáu đỉnh của Ngô bá cũng không thể chỗng đỡ được sự tiêu hao như vậy, lão phải chủ động rút ngắn kiếm quang để giảm bớt việc tiêu hao kiếm khí trong cơ thể.

Chẳng qua là yêu lang giống như giết mãi không hết, số lượng yêu lang bốn phía không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhiều, trước sau trái phải thậm chỉ là trên ngọn cây cũng có bóng dáng yêu lang.

Lúc Ngô bá giết ra đến cửa doanh địa thì yêu lang chết dưới kiếm của hắn cũng đã đạt tới gần trăm con, trên trường kiếm kiếm quang chỉ còn lại có nửa thước, dường như có thể tùy thời biến mất.

Một tiếng huýt gió kỳ dị vang lên, đám yêu lang đang liều mình công kích kia đều chấn động toàn thân, chúng chậm rãi lui về phía sau tạo ra một vùng đất trống

Bộp! Bộp! Bộp!

Lang Thần khẽ vỗ bàn tay rồi từ từ đi ra từ trong bầy sói, nghiền ngẫm nhìn Ngô bá toàn thân bị nhuộm máu sói: "Thật sự rất không tồi, một trăm lẻ tám bước, tổng cộng ngươi đã giết tám mươi bảy hài nhi của ta, nhưng mà ta còn có một trăm hai mươi đứa, ngươi có thể giết được bao nhiêu?

"Mặt Ngô bá không chút thay đổi mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lang Thần, thể lực của hắn quả thật là sắp cạn kiệt, hơn nữa kiếm khí trong cơ thể cũng không còn bao nhiêu. Một khi không còn đủ sức lực duy trì kiếm quang thì chỉ bằng vào mũi kiếm mà muốn phá phòng ngự của yêu lang thì rất khó, đến lúc đó thì thật sự là một chút cơ hội cũng không có."Tốt lắm, thời gian cấp bách, bổn thần cũng không có thời gian cùng chơi với ngươi, bây giờ sẽ chính thức đưa chủ tớ các ngươi lên đường!"

Móng vuốt trên tay phải của Lang Thần chấn động, cả người hắn tản ra một loại ba động tượng tự với yêu khí, thân hình mang theo một đạo tàn ảnh lướt về phía Ngô bá, tôc độ kia qua nhanh, vượt xa tốc độ của đám Thanh Phong Yêu Lang này!

Ngô bá đứng đó không hề động đậy, trường kiếm tùy ý vẫy tạo thành một bức tường kiếm gió thổi không lọt.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, Lang Thần phát ra hơn mười đạo công kích đều bị Ngô bá sử dụng kiếm phong ngăn chặn, mặc cho Lang Thần xảo trá như thế nào cũng không thể vượt qua được một bước, chỉ có thể không ngừng vòng quanh Ngô bá vừa công kích vừa tìm sơ hở.

"Lão già này, kiếm kỹ của người đã đạt đến cảnh giới tông sư kiếm tùy tâm động! Hèn gì không sợ hãi, nhưng mà kiếm kỹ của người có cao hơn nữa thì cũng có tác dụng gì ? Ta xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!"

Lang Thần hừ lạnh một tiếng, xuất thủ càng mạnh hơn, công kích liên tục không ngừng tạo thành hình ảnh của móng vuốt khắp bầu trời, tầng tầng lớp lớp đánh về phía Ngô bá.

Áp lực lên Ngô bá đột nhiên tăng lên.

Vút ! Vút! Mấy tiếng vang nhẹ, mấy trảo đột phá sự phong tỏa của trường kiếm cắt rách áo của Ngô bá.

"Ha ha! Lão già, ngươi không thể chống đỡ được nữa à? Đón một trảo phá thiên của ta!" Lang Thần cười lớn một tiếng, một luồng yêu khí nồng nặc từ trong cơ thể hắn bộc phát ra tạo thành một tầng thanh quang bao xung quanh thân thể rồi tụ lại trên móng vuốt cánh tay phải.

"Thanh Phong Phá Thiên trảo!"

Ba cái móng vuốt bằng thép sắc bén đột nhiên bắn ra ánh sáng xanh dài mấy thước, giống như một loại mũi kiếm bén nhọn trảo về phía Ngô bá.

Thanh mang phá vỡ không khí phát ra những tiếng gào thét chói tai, thật sự giống như một trảo rạch bầu trời, uy lực của nó tuyệt đối không kém kiếm quang của Ngô bá!

Đối mặt với một kích sắc bén như vậy, hai mắt Ngô bá hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, hắn đột nhiên cất kiếm để cho cả người đều bại lộ ra ngoài.

Ánh mắt Lang Thần ngẩn ra, không hiểu tại sao đối phương lại cất kiếm buông tha chống cự, muốn tìm cái chết sớm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!