Chương 82: Ngoại truyện 6

Ngoại truyện 6: Vì yêu mà hoàn lương

Mùa hè thứ ba kể từ khi vào Austar, Chu Mịch chính thức từ SAE thăng chức lên AM, hạng mục CNY do cô quản lý phụ trách đầu năm đã lọt vào tầm ngắm của rất nhiều phương tiện truyền thông trực tuyến do phần trình bày video xuất sắc, giành được số liệu và doanh số bán hàng không tầm thường cho nhãn hàng.

Từ việc trao đổi chỉnh lý lại yêu cầu của khách hàng, hoàn thành bản thảo đề án báo giá, đến việc chuẩn bị vật liệu, phát triển truyền bá sau này, cùng với công việc báo cáo cuối cùng, các phân đoạn Chu Mịch đều càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, tay nghề thành thạo.

Trừ việc đó ra cô còn bắt đầu dẫn dắt thực tập sinh, thỉnh thoảng được bọn họ trúc trắc mà cảm kích gọi một câu "Chị Mi", Chu Mịch đều có cảm giác hoảng hốt như thời không đan xen, còn cười nhạt trả lời "Chuyện nhỏ thôi".

Nhưng vào ngày khoản lương tháng đầu tiên sau khi thăng chức được chuyển vào tài khoản, cô vẫn nhảy vòng quanh trước mặt Trương Liễm hô to "Phát tài rồi phát tài rồi em phát tài rồi" như một cô bé nhận được món quà lớn từ trên trời rơi xuống.

Trương Liễm bị cô chọc cười: "Lương tháng chưa đến hai vạn cũng bị em rống với khí thế như hai trăm vạn vậy."

Chu Mịch thở mạnh bằng mũi: "Hừ, nhà tư bản kiếm tiền như nước như các anh không thể hiểu được niềm vui của giai cấp vô sản chúng em."

Hợp đồng thuê nhà vừa hết hạn, cô đã trả phòng chuyển về Hoa Quận, lúc này hai người đang ngồi ở ban công lớn ngoài phòng khách hóng gió đêm, ngoài ra còn có một con mèo.

Mifaso so với trước kia như một chú mèo khác hoàn toàn, đang yên đang lành một cô nhóc đáng yêu gầy gò lanh lợi bị nuôi thành bé mập tròn vo như trong "Loài mèo trả ơn", còn luôn dính người, tìm được cơ hội là làm ổ trong lòng Trương Liễm hoặc Chu Mịch.

Chu Mịch dùng lưng cong của cô nhóc làm giá đỡ điện thoại, thưởng thức số dư trong tài khoản của mình một lúc, cuối cùng ngước mắt lên, làm ra vẻ người có tiền: "Ngày mai em mời anh ăn cơm, anh muốn đi đâu cũng được."

Trương Liễm liếc cô: "Được đấy."

Chu Mịch hỏi: "Đi đâu."

Trương Liễm thuận miệng báo tên một nhà hàng đồ Tây.

Chu Mịch nghi ngờ híp mắt lại, sau khi tìm kiếm thì lập tức bùng nổ: "Mẹ! Trung bình mỗi người hai nghìn tám, em lập tức hối hận cộng thêm trở mặt."

Trương Liễm thấy vậy thì cười: "Không phải em nói đi đâu cũng được sao?"

Chu Mịch: "Anh không thể thương cảm nhân viên kiếm tiền không dễ dàng sao?"

Trương Liễm nói: "Bộ phận tài vụ công ty anh phát tiền cũng không dễ dàng."

Chu Mịch dùng ngón cái và ngón trỏ so một khe hở nhỏ: "Vậy tốt xấu gì cũng có một ít phù sa không chảy ruộng ngoài không phải sao?"

Trương Liễm cong môi: "Cũng đúng."

Chu Mịch gãi cằm Mifaso, lẩm bẩm nói: "Anh Liễm Liễm."

"Hửm?" Trương Liễm lại nhìn qua, trong mắt ngập ý cười.

Từ khi hồi phục về trạng thái sống chung, cô bắt đầu đặt cho anh càng nhiều những biệt danh và tên riêng khác nhau.

Đương nhiên, anh cũng vô cùng hưởng thụ việc này.

"Ăn thì ăn thôi." Cô không tình nguyện: "Anh muốn ăn thì ăn thôi, không phải chỉ là một bữa ăn hết gần nửa tháng lương thôi sao, em cũng không phải là người keo kiệt bủn xỉn, suy cho cùng đều là người một nhà, ai ăn mà chả thế, bản thân mình cũng không phải là không ăn, cộng vào cũng chỉ hơn năm nghìn thôi, em cũng muốn mở mang một chút xem đồ ăn có giá bình quân hơn hai nghìn có dáng vẻ thế nào…"

Trương Liễm cười một tiếng, cắt ngang: "Em niệm kinh sao."

Chu Mịch lập tức ngậm miệng, đôi mắt to nhìn loạn.

"Được rồi, anh mời em, sau khi em thăng chức thì ăn ở nhà một bữa, ngày mai coi như là chính thức chúc mừng."

Chu Mịch lập tức vui mừng hớn hở: "Sếp, ngài khách sáo quá đi, làm người ta có hơi xấu hổ rồi."

Trương Liễm lại cứ bó tay trước dáng vẻ giở trò xấu còn được hời của cô, ngước mắt lên: "Qua đây."

Chu Mịch cúi đầu: "Mifaso còn đang ở trên người em này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!