Ngoại truyện 3: Lịch trình hàng ngày
Khi đeo chiếc nhẫn kim cương cầu hôn đó lên, Chu Mịch có hơi ngượng ngùng, lại có sự hùng hồn không giải thích được, cứ ở đó cười hì hì ra vẻ thông minh ngoan ngoãn: "Số nhẫn của chúng ta cộng lại có phải nhiều quá không, có thể mở cửa hàng được rồi."
Giọng nói Trương Liễm bình thản: "Cũng được."
Chu Mịch cụp mắt nhìn viên kim cương có kích thích khả quan ở bên trên, bật cười: "Đây không chỉ là BWM x3 đeo lên tay đâu nhỉ."
Trương Liễm nhẹ nhàng bâng quơ: "Là đeo cả chiếc xe của anh lên tay."
Sợ… Chu Mịch sợ đến nỗi cằm rụt lại: "Anh tiêu pha nhiều quá, còn không bằng cho em…"
Trương Liễm: "Hửm? Nói hết."
Ánh mắt Chu Mịch nhìn thẳng, vẫn không nhìn anh, giả vờ yếu ớt nói: "Mua một căn nhà nhỏ, sau này cãi nhau với anh em sẽ dọn ra ở."
Trương Liễm bật cười: "Còn chưa hợp pháp ở cùng một chỗ, em đã muốn cãi nhau ra ở riêng rồi?"
Chu Mịch hừ hừ: "Dù sao em đã sớm quen ở riêng với anh rồi, chỉ là trạng thái bình thường tái hiện lại mà thôi."
Trương Liễm không tiếp lời, chuyển chủ đề: "Căn nhà này em thuê bao lâu?"
Chu Mịch nói: "Một năm."
Trương Liễm nói: "Năm sau đến hạn thì trả lại đi, trở về Hoa Quận ở cùng anh."
Chu Mịch híp mắt: "Có phải anh ghét bỏ cái tổ của em quá nhỏ không? Ở với em đến ngán rồi?"
Trương Liễm cong môi: "Rửa bát đến ngán rồi."
Chu Mịch múa may đánh vào cánh tay anh: "Mới được mấy cái bát đại thiếu gia?"
"Lần sau em rửa nhé?" Trương Liễm bắt được cổ tay cô.
Chu Mịch ngồi lại, để cho anh ôm, hiếu kỳ: "Anh không ở Hoa Quận, dì Trần có ở đó không?"
Trương Liễm nói: "Đương nhiên là có."
Chu Mịch hỏi: "Tiền lương thì sao?"
Trương Liễm nói: "Như bình thường."
Chu Mịch kinh ngạc: "Nhiều ngày như vậy đều thế sao? Vậy thì lỗ quá đi."
Cô trầm tư một lúc, lẩm bẩm: "Bằng không em vẫn là quay về thôi…"
Trương Liễm hỏi: "Nghĩ thông rồi?"
Chu Mịch lắc lắc tay phải: "Còn không phải do anh mua cái nhẫn đắt như này sao, không thể nhìn anh tiếp tục phô trương lãng phí nữa."
Mày rậm của Trương Liễm hơi nhếch lên: "Rất có giác ngộ nhỉ, Chu Mịch."
Mí mắt Chu Mịch chớp chớp: "Giác ngộ gì chứ."
Trương Liễm có ý khác: "Bắt đầu quản tiền của anh rồi."
Chu Mịch khịt mũi một tiếng dài, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng trong giọng nói vẫn có sự mừng thầm nhỏ cố ý biến điệu: "Không thèm đâu, chuyện của mình tự mình làm."
Trương Liễm không lên tiếng, chỉ nhìn cô cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!