Khi thời gian sống chung bước vào tháng thứ ba, hoa anh túc được trồng ở ban công lớn nhà Trương Liễm đều nở hết trong một đêm.
Vào giờ này năm ngoái chúng vẫn chỉ là hạt giống mà dì Trần đem từ quê nhà lên.
Bây giờ đã đung đưa bày dáng trong cái máng dài hẹp, có vàng có cam có đỏ có trắng, sắc màu tươi đậm, cánh hoa nửa trong suốt, giống như những cái cốc có độ cao thấp khác nhau, hứng lấy gió nhẹ và ánh nắng như rượu ngọt cuối xuân trong đó.
Được sự đồng ý của dì Trần, Chu Mịch ngắt lấy vài bông đem đến công ty để ở vị trí làm việc, còn hào phóng để lại một cành trên xe Trương Liễm, nói là quà lập hạ cô tặng trước.
Trương Liễm vui vẻ nhận lấy và nói cảm ơn.
Trước khi xuống xe, Chu Mịch như ngày thường cuốn lấy anh ở hàng ghế trước hôn mấy cái liền, hôn đến nỗi cô phải tô lại son môi một lần nữa, còn lấy giấy ướt trong túi ra cẩn thận lau cho anh.
Trương Liễm không động đậy gì, chỉ nhìn cô.
Chu Mịch rất thích được anh yên lặng nhìn chăm chú như thế này, màu mắt người đàn ông nhìn lúc nào cũng tình ý sâu nồng.
Đương nhiên, cô vốn đã thích đôi mắt của anh, miệng của anh, cái hôn của anh, cái ôm của anh, cùng với tất cả sự thân mật da thịt với anh.
Tất cả mọi thứ trên người Trương Liễm đều có độ ấm, rất thích hợp, tựa như thời tiết lúc này.
Chu Mịch híp mắt lại trong ánh nắng, lại lưu luyến quay đầu lại ở lối vào trạm tàu điện ngầm, điên cuồng vẫy tay như con ong nhỏ liên tục đập cánh.
Trương Liễm hạ cửa sổ xe xuống cười với cô, đợi cô biến mất ở sau thang máy đi xuống mới lái xe rời đi.
Hôm nay Trương Liễm phải đi tham gia một buổi hội nghị chuyên ngành, không đến công ty. Lúc đi rót trà Chu Mịch không hao công tổn sức đi đường vòng qua phòng làm việc của anh nữa, mà đi thẳng đến quầy trà nước.
Giám đốc Nguyên cùng bộ phận tình cờ đang pha cà phê ở đó.
Chu Mịch lễ phép chào hỏi cô ấy.
Nguyên Chân liếc nhìn cô, cười nói: "Chiều mai các em phải đi sang KFC để pitching đúng không."
Chu Mịch hơi ngây ra: "Vâng, vào lúc mười giờ."
Nguyên Chân cụp mắt ấn nút mở nước: "Bận hơn một tháng rồi, ngày mai cuối cùng cũng có thể thấy được thành quả rồi."
Chu Mịch nhận lấy nước lọc, không quả tin tưởng: "Nhưng mong là có thể qua, lần đầu tiên em tham gia những buổi thế này, có tận năm công ty lận, cạnh tranh kịch liệt lắm."
Nguyên Chân khích lệ: "Nhất định có thể qua, hơn nữa chị nghe Yanyan nói…" Cô ấy đột nhiên hạ thấp giọng, nghiêng người qua nhếch mày hỏi: "Giám đốc Quý của KFC có quan hệ không tầm thường với em đúng không?"
Chu Mịch kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Hà?"
Lại cuống cuồng phủ nhận: "Không có, không có, tuyệt đối không có chuyện này."
Nguyên Chân hơi ngửa thân trên ra sau, vẻ mặt "Bà đây không thèm tin" nói: "Em không phải giấu chị Chân Chân của em nữa, chị thấy mỗi một trạng thái trên vòng bạn bè của em anh ấy đều nhấn thích, công ty chúng ta có tận mấy người có Wechat của Season, bao gồm cả chị, anh ấy chưa từng ấn thích cho bọn chị."
Chu Mịch cố hết sức muốn giải thích rõ ràng: "Thật sự chỉ là cùng nhau chơi game thôi… Tình bạn cách mạng chinh chiến trong hẻm núi, những thứ khác hoàn toàn không có."
Nguyên Chân cầm cốc lên, vỗ vỗ vai trái cô: "Được rồi, không có quan hệ đặc biệt thì chắc chắn là có ý với em, ngày mai em nhất định phải đi đó, mở rộng kiến thức, thuận tiện kéo điểm hảo cảm cho nhóm chúng ta."
Chu Mịch nghẹn lại, gật gật đầu, mắt nhìn theo cô ấy rời đi.
Nói thật ra, một tháng này số lần cô cùng Quý Tiết nói chuyện hay lập team ít ỏi không có mấy lần, đếm được trên đầu ngón tay, việc tai tiếng này được truyền ra e rằng cũng liên quan đến một số hành động lãng mạn không để lại tên của Trương Liễm, sau khi trở về cô phải nhấn mạnh với anh không được tặng mình các loại hoa tươi kẹo bánh không rõ nguồn gốc nữa.
Chu Mịch thở dài, trở về chỗ làm việc, Diệp Nhạn mặc một chiếc váy đỏ, lại ôn tồn hòa nhã nói chuyện điện thoại với khách hàng, nhưng dáng vẻ trợn mắt cộng thêm cánh môi không ngừng mấp máy của cô ấy rất giống con cá vàng thiếu oxi.
Chu Mịch nhìn cô ấy qua khóe mắt, muốn nhân cơ hội này làm sáng tỏ quan hệ của mình và Quý Tiết, tránh càng nhiều hiểu nhầm hơn, nhưng Diệp Nhạn không có chút nào là muốn dừng lại.
Cảm thấy trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không chen miệng vào được, Chu Mịch chỉ có thể sờ chuột bật sáng màn hình máy tính, nhấp một ngụm trà, tiếp tục làm báo cáo tháng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!