Vừa dứt lời, Chu Mịch đã cười ra tiếng, là phản ứng trong vô thức. Có quá nhiều bông hoa trái tim không chịu được nữa, không thể không đẩy một bông ra từ trong cổ họng.
"Cười cái gì?" Môi Trương Liễm vẫn dính vào cô khi gần khi xa, hơi thở nóng ẩm.
Chu Mịch cong môi, lông mi gãi lên mặt anh, giọng nói rất nhỏ: "Không tin cho lắm."
Trương Liễm hỏi: "Tại sao?"
Chu Mịch nói: "Cảm thấy con người anh rất xấu…"
Cô còn chưa nói hết câu đã bị môi anh chặn lại, rất nhanh rất mạnh.
Chu Mịch cảm thấy tức ngực, bàn tay đập đập phát tiết lên bắp thịt trên vai anh.
Trương Liễm cười hỏi: "Vậy mà vẫn thích được người xấu ôm như vậy?"
Chu Mịch chối cãi: "Chỉ là thích được ôm…"
Anh lại hôn cô, lần này dùng phương thức cắt mút, răng đóng giữ ở môi dưới cô, dùng một ít sức để trừng phạt, giống như muốn ngậm đi tất cả những lời trái lòng của cô.
Chu Mịch bị đau thì rên rỉ, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ, gương mặt nóng bỏng nhe răng dọa dẫm: "Cẩn thận em cũng cắn anh đấy."
Trương Liễm hôn cô lần thứ ba, không hề rời đi nữa.
Hai người lại quấn chặt vào nhau hơn, từ đầu đến chân đều đan lại như máy móc khép kín không có lỗ hổng.
Mùi sữa tắm ngọt ngào trên người hòa trộn, hai người giống như hai con vật, tha hồ đùa vui, cắn xé trên mặt đất đầy quả mọng.
Lúc tách ra, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa.
Chu Mịch ghé vào hõm xương quai xanh của anh, thở hổn hển: "Phí công tắm rồi."
Trương Liễm hôn hôn đỉnh đầu cô: "Nhịn đi."
Chu Mịch có ý đồ xấu hỏi: "Câu này có phải đang nói với chính anh không?"
Hơi thở Trương Liễm gấp rút: "Là anh tự nói với bản thân."
Chu Mịch ngẩng đầu, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một vòng, khẽ bắn lên cằm anh: "Cần giúp đỡ không?"
Trương Liễm nghiêng đầu tránh đi, lúc quay lại nhìn cô, mắt anh híp hơn: "Chuẩn bị thực hiện câu thứ ba em vừa nói rồi sao?"
Chu Mịch ngớ ra, phản ứng lại: "Không hề nhé!"
Lúc trả lời, bàn tay đùa dai của cô đã ngắm chuẩn vị trí.
Hô hấp của Trương Liễm cứng lại, trầm giọng ra lệnh: "Cho vào trong."
Trước khi Chu Mịch chạy trốn lại bị anh ấn về chỗ cũ, ngón tay anh chen vào những khe hở giữa các ngón tay cô, khống chế thật chặt, không cho vùng vẫy kéo ra, tiền và lùi như bước nhảy cưỡng chế.
"Còn cần anh dạy không." Giọng nói của anh khàn khàn, có phần trêu trọc, nhưng lại rất mê hoặc.
Chu Mịch cứng cổ, bắt đầu đỏ mặt tự phát huy.
Lần này gần như càng lâu hơn trước đây, động tác lặp đi lặp lại này đối với cô cũng là một loại tra tấn. Cả người Chu Mịch khô nóng, cuối cùng lẩm bẩm khó hiểu: "Là em không quen tay sao?"
Trong tiết tấu hơi thở đang nhanh dần, Trương Liễm mỉm cười: "Bởi vì anh uống rượu."
Lần đầu tiên Chu Mịch biết điều này: "Uống rượu thì sẽ như này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!