Trạng thái này quá khó coi rồi, Chu Mịch cảm thấy bản thân giống như một bông hoa nắp ấm vùi trong đất với cơ chế tự động mở ra để đối phó với kẻ địch, bởi vì ngoại vật xâm nhập mà tiết ra mật dịch, còn liều mạng co thắt chỉ vì để tiêu hóa.
"Bỏ ra đi mà…" Cô không nhịn được, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Trương Liễm cười thấp một tiếng, tha cho cô, lúc rời đi còn nhéo bắp chân cô một cái.
Động tác có tính nhục nhã cực mạnh này lập tức làm vành tai Chu Mịch đỏ như nhỏ máu.
Cô quay đầu lại đập lên cánh tay của Trương Liễm, lại bị anh bắt lấy cổ tay, kéo vào trong lòng.
Một tay khác của anh ôm lấy eo cô, tiến đến bên tai cô, khẽ cất giọng: "Sao không động được vào người em vậy, hửm?"
Lại thân thiết hôn hôn vành tai cô: "Đi tắm đi, anh không muốn ở một mình."
Hơi thở và âm thanh của anh nướng mềm Chu Mịch từ trong ra ngoài, từ mặt đến cổ đỏ như được phết mứt dâu, dính nhớp, lại ngọt lịm.
Cô giả vờ xị mặt chui ra khỏi sự khống chế của Trương Liễm, đầu cũng không thèm ngoảnh lại bò xuống giường.
Chu Mịch không dám mặc váy nữa, cô chọn một bộ pijama màu lam tương đối kín đáo. Lúc sấy khô tóc xong rồi trở về phòng ngủ, Trương Liễm đang ngồi ở chỗ cũ gọi điện thoại, nghe nội dung thì là việc ở công ty, trên mặt có sự nghiêm túc chưa xuất hiện lần nào cả ngày hôm nay, một khi đôi lông mày đậm mày của anh nhíu lại sẽ làm tăng thêm vài phần uy nghiêm.
Liếc nhìn Chu Mịch bước vào, cảm giác lạnh thấu xương này lập tức biến mất, giống như đám mây mù đen tối chỉ muốn phô trương thanh thế.
Quyển sách bị anh tiện tay đặt ở một bên, Chu Mịch đóng cửa lại, tìm một cái bookmark làm bằng nhựa trong suốt có in hoa văn rừng rậm ở trong ngăn kéo bàn học, cẩn thận vuốt thẳng trang bị gập ra mới đóng sách để xuống.
Đúng lúc Trương Liễm vừa cúp điện thoại, chú ý đến động tác trân trọng của cô: "Anh còn chưa đọc xong."
Chu Mịch giương mắt: "Vậy thì anh dùng bookmark ấy, đừng để loạn."
Trương Liễm mỉm cười, đáp ứng: "Được."
Chu Mịch ngạc nhiên giương mày, giao sách về cho anh.
Người đàn ông đặt điện thoại xuống, ngón tay thon dài giữ trang sách, giơ bookmark của cô lên cao nhìn ngắm rồi lại nhặt về, rất nhanh đã đi vào trạng thái đọc sách như nơi không người.
Đây chính là người làm ông chủ sao, bất kỳ thời điểm địa điểm nào đều có thể bổ sung kiến thức?
Chu Mịch cạn lời từ đáy lòng, cô bò lên giường, ngồi phía ở phía đầu giường, bật chế độ im lặng lên rồi bắt đầu chơi điện thoại.
Có lẽ vì hai người đã lâu rồi không nằm cùng một giường, trong hoàn cảnh thế này, Chu Mịch cứ không nhịn được liếc anh canh chừng, lại cảm thấy mới lạ vén môi cười trộm.
Sau đó cô dần dần thích ứng được với sự tồn tại của anh, có thể thản nhiên như thường, thế là chuyên tâm làm những việc vặt vô vị mà cô hay làm trước khi ngủ, ví dụ như lướt Weibo, lướt Douyin, xem các loại nhóm và diễn đàn tám chuyện, đắm chìm một lúc, cô đột nhiên nhớ ra vẫn chưa nhận phần thưởng hàng ngày trong game, lập tức xoay ngang màn hình mở Vương Giả ra.
"Chu Mịch." Mới mở món thứ ba ra, giọng nói của Trương Liễm ở đối diện truyền đến: "Em có ý chí tiến thủ không vậy?"
Chu Mịch nhìn lên: "Hả?"
Anh hơi giương mày lên: "Một nhân viên vừa chuyển sang chính thức lại chơi game cả ngày trước mặt sếp mình."
"Bây giờ cũng đâu phải thời gian làm việc." Chu Mịch thanh minh cho bản thân: "Thứ bảy nghỉ làm! Thời gian nghỉ ngơi! Tự do bố trí!"
Sắc mặt Trương Liễm không thay đổi: "Buổi chiều ở trước mặt mẹ em không phải nói là làm chính sự sao?"
Anh lại nói đến đâu rồi, Chu Mịch im lặng hai giây: "Sao anh lại nghe trộm người khác nói chuyện."
Trương Liễm nói: "Người đeo tai nghe không biết giọng nói của mình to thế nào đâu, đặc biệt là nhóm chơi game ấy."
Chu Mịch: "…"
Cô tự thấy hổ thẹn: "Buổi chiều anh không ngủ ngon sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!