Chương 45: Hoàng tử hạt đậu

Lúc đi rửa bùn đất, Chu Mịch thuận tiện cũng rửa luôn cả mặt, lớp trang điểm cô tốn công cả nửa tiếng sáng nay không còn lại gì, trở về trạng thái mặt mộc hoàn toàn.

Trương Liễm đã ở trong nhà bếp giúp Thang Bồi Lệ bưng thức ăn rồi.

"Trưa nay bố Chu Mịch ăn ở công ty rồi, không về được…" Thang Bồi Lệ vui đến không khép được mồm, nói thẳng: "Này cháu ngồi đi, để dì làm là được."

"Không sao." Cuối cùng Trương Liễm đặt chiếc nồi cơm điện lên bàn.

Thấy anh thành thục hiểu chuyện như vậy, Thang Bồi Lệ càng bất mãn với cô con gái ngốc ngếch của mình, lại bắt đầu hô: "Mịch Mịch à, con còn ngâm trong nhà vệ sinh làm cái gì đấy! Không biết phải ăn cơm rồi sao?"

Chu Mịch đứng trước gương dùng khăn mặt lau mặt: "…"

Trương Liễm mỉm cười, ngồi vào chỗ.

Thấy con gái cuối cùng cũng vào bếp, Thang Bồi Lệ vội đưa chai nước cam có ga trong tay cho cô, không vui nói: "Rót cho Trương Liễm!"

Chu Mịch nhận lấy bằng hai tay, ôm trong lòng đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới nghiêng chai, rót vào cốc giấy trước mặt Trương Liễm.

Trương Liễm nói: "Cảm ơn."

Chu Mịch trả lời: "Không cần khách sáo."

Trương Liễm liếc cô thêm một cái, không có gì bất ngờ khi phát hiện lớp trang điểm trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn, tóc mái hơi ẩm dính trên trán, giống như hoa sơn trà thuần khiết dính sương sớm.

Anh vừa lòng thu mắt, cầm cốc nhấp một ngụm.

Chu Mịch cũng rót nửa cốc cho mình, nhỏ tiếng: "Con người anh làm màu thật đấy, ở nhà thì không làm một việc gì cả, đến nhà em lại như là bà nội trợ lâu năm vậy."

Trương Liễm nhìn cô: "Học được cách thích ứng có thể giúp con người luôn giữ được trạng thái sinh hoạt tốt lành và hiệu quả."

Chu Mịch chỉ cười không đáp.

Sau khi Thang Bồi Lệ ngồi vào chỗ, bữa cơm này hoàn toàn biến thành phiên bản dạy học tại chỗ với nội dung là "Con nhà người ta", cả buổi Chu Mịch ngồi đó nghe mẹ khen không dứt miệng, hỏi han ân cần "Con rể Trương" không có gì để chê trong lòng bà.

Cả đầu và màng nhĩ của cô đều ong ong, uống hết cốc nước và và mấy miếng cơm qua loa cho xong rồi chạy về phòng mình, tìm kiếm một nơi thanh tịnh.

Cuộn chân ngồi trước bàn cười ha ha lướt mấy chuyên mục hài hot trên Weibo, bên cạnh Chu Mịch đột nhiên tối đi.

Cô ngửa đầu, phát hiện Trương Liễm không biết từ lúc nào đã vào phòng ngủ, đang xem một loạt gáy sách được cô đặt trên giá cao.

Anh rút một quyển có bìa màu xám ra, tiện tay lật hai trang.

Chu Mịch rướn cổ, vốn định liếc xem tên sách là gì, nhưng lại đọc được ánh mắt của người đàn ông đang rơi xuống từ mép quyển sách.

Giống như chùm tia sáng xuyên qua rừng rậm.

Khi không để lộ cảm xúc ra ngoài, đôi mắt của Trương Liễm lúc nào cũng đem lại cho người ta một cảm giống như vậy – một hồ nước trống trải, hoặc là nước trà xanh ở trong chén, đủ để làm bầu không khí trở nên tĩnh mịch.

Tiếng đóng sách của anh kinh động đến ánh mắt gần như ngơ ngác của Chu Mịch.

"Ăn xong rồi?" Chu Mịch vội thoát điện thoại về màn hình chính, qua quýt tìm chủ đề nói chuyện.

Trương Liễm "ừm" một tiếng.

Cô giơ ngón cái ra chỉ về chỗ giường: "Anh buồn ngủ không, hay là ngủ trưa một lúc?"

Trương Liễm thuận theo động tác của cô nhìn về phía chiếc giường như hộp diêm: "Ngủ trên giường cho trẻ sơ sinh của em sao?"

"…" Chu Mịch ép mình bình tĩnh hòa nhã, lại mỉm cười: "Đúng vậy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!