Lúc hai người cùng xuất hiện trên bàn ăn, dì Trần sau bàn bếp lộ ra nụ cười vui mừng đầu tiên sau bao ngày lo lắng buồn bã.
Bà bê cốc Americano đã chuẩn bị sẵn ra cho Trương Liễm, dáng vẻ hiền hòa: "Hai người ăn nhiều một chút, lát nữa đi làm đừng để bị đói."
Chu Mịch gật đầu hai cái, tầm mắt lại di chuyển về khuôn mặt của Trương Liễm đang uống cà phê, hồi lâu không rời đi.
Anh đặt cốc cà phê màu trắng cát xuống cái tách cùng bộ, nhìn lại: "Sao vậy?"
Chu Mịch hỏi: "Em chưa từng uống loại cà phê đen thuần này bao giờ, thật sự ngon vậy sao?"
Trương Liễm đẩy cả cốc lẫn tách đến trước mặt cô.
Chu Mịch chớp chớp mắt: "Ý anh là bảo em uống?"
Trương Liễm gật đầu.
Chu Mịch mỉm cười, bưng cốc lên thử một ngụm, bị đắng đến mức nhăn cả mũi lại.
Trương Liễm liếc cô, phát ra một tiếng cười thấp từ mũi.
Chu Mịch dùng một ngón tay đẩy về, có hơi ghét bỏ: "Không có phúc hưởng thụ."
Trương Liễm gọi dì Trần, bảo bà đưa ít đường và sữa đến.
Trên bàn có thêm một đĩa đường và một cốc sữa nhỏ. Trương Liễm cầm kẹp gỗ, cụp mắt thêm hai viên đường vào trong cốc, lại đổ thêm sữa vào, khuấy lên vài cái, đưa lại cho Chu Mịch.
Chu Mịch hơi ngây ra: "Anh không uống nữa sao?"
Trương Liễm nói: "Uống đi, em uống không hết anh giải quyết giúp em."
Chu Mịch dùng hai tay bưng cốc lên, nửa mặt dưới giấu đằng sau, mỉm cười: "Hôm nay đi làm nhỡ anh ngủ gật thì sao?"
Trương Liễm nhìn chằm chằm mắt cười tỏa nắng của cô: "Nhớ mỗi tiếng gửi một câu đánh thức cho anh."
—
Chu Mịch mới không thèm đồng ý.
Nhưng trên tàu điện ngầm đi đến công ty, cô vẫn ăn không nói có đặt ba cái báo thức, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, bao phủ luôn cả một buổi sáng.
Sau khi trở về chỗ ngồi, cô lại hủy từng cái một, do dự không biết nếu mình thật sự gửi cho Trương Liễm, anh có cảm thấy cô trẻ con, buồn cười, quá coi trọng lời nói thuận miệng của anh không.
Nhưng mà cô đúng là rất quan tâm anh mà.
Thế là Chu Mịch lại bật hết lên, khóe môi còn càng ngày càng cong theo động tác bấm lạch cạch.
Lúc ôm máy tính và sổ đi đến phòng họp, cô đi qua phòng làm việc của Trương Liễm, nhìn thấy cửa đang để mở, cô vội liếc xung quanh, ung dung đi gần vào bên trong vài bước.
Lúc đến bên cửa, tốc độ di chuyển của cô đúng bằng một con ốc sên, lại lấm la lấm lét liếc mắt vào bên trong.
Trương Liễm quả nhiên đang ngồi sau bàn làm việc nhìn màn hình, lông mày rậm hơi nhăn lại.
Anh hoàn toàn không chú ý đến nơi này.
Nhưng cô vẫn vui vẻ nhếch môi, dùng một tay rút điện thoại trong túi quần ra, gửi Wechat cho anh: [Hây lô lô, em vừa nhìn thấy anh đó.]
Trương Liễm trả lời rất nhanh: [Rót nước?]
Chu Mịch nói: [Đi họp.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!