Dì Trần chuẩn bị hai phần pudding ít đường, Lúc ngồi đối mặt nhau ăn đồ ngọt, hơi nóng còn lại trên mặt Chu Mịch vẫn chưa tan hết, trái tim còn hơn run run, thẹn thùng không dám nhìn thẳng Trương Liễm, giống như một con chim lén ăn trộm hạt gạo phơi nắng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.
Trương Liễm rất nhanh đã ăn xong, chống một nửa mặt đọc email trên điện thoại, qua một lúc, anh ngước mắt nhìn về phía Chu Mịch.
Anh chặn đứng ánh mắt nhìn trộm của cô, không nhanh không chậm uống một ngụm nước.
Sau đó anh nhếch môi, hai mắt không di chuyển nữa, im lặng nhìn cô.
Chu Mịch lập tức cúi đầu ăn bánh, bề ngoài giả vờ bình tĩnh.
Mãi đến trước lúc ngủ, hai người không nói thêm câu nào. Trái tim Chu Mịch loạn cào cào, trước khi đi ngủ, cô gửi tin nhắn cho Trương Liễm: [Bíp bíp.]
Trương Liễm trả lời một dấu [?]
Chu Mịch gõ chữ: [Em cảm thấy thế này không ổn lắm.]
Trương Liễm hỏi: [Thế nào?]
Chu Mịch: [Thì như tối hôm nay.]
Có lẽ Trương Liễm đã cười: [Kết thúc rồi xong nói với anh là không ổn].
Mặt Chu Mịch nóng lên: [Em có ép anh không? Có lần nào anh không phải đột nhiên ra tay, em không có một chút phòng bị nào, căn bản không kịp phản ứng.]
Trương Liễm: [Sau này viết báo cáo xin phép em trước một tuần.]
Trương Liễm: [Chu Mịch, xin hãy phê chuẩn thứ ba tuần sau anh được trao đổi sâu hơn với em.]
Trương Liễm: [Có được không?]
Ba câu hạ lưu của anh cũng trôi chảy quá mức, Chu Mịch chỉ cảm thấy đầu óc như bỏng ngô caramel nổ bùng một cái, bành trướng, nóng rực, lại có chút hương vị ngọt ngào đến vô lý.
Cô giơ cao điện thoại áp vào gáy để hạ hỏa, không nhịn được nói thô lỗ: [Thần kinh à.]
Lại nói: [Nên dán đoạn nói chuyện này lên để nhân viên biết sau lưng anh là người như thế này.]
Trương Liễm trả lời: [Có một người biết là được rồi.]
Chu Mịch nhăn mũi cười, nói ngược với suy nghĩ: [Em vẫn kiến nghị anh đi tìm người khác.]
Trương Liễm như nghe không hiểu: [Có ý gì?]
Chu Mịch nói: [Tìm người con gái khác thỏa mãn anh những thứ này. Dù sao chúng ta chỉ là quan hệ sống chung trên giao ước, em không có ý kiến đâu. Em chỉ cảm thấy chúng ta tiếp tục như thế này quá bất thường, ba tháng trôi qua rất nhanh, em cũng không muốn phát sinh ra chuyện như trước kia, ở cùng một công ty lại nguy hiểm như vậy, vẫn nên duy trì khoảng cách thì an toàn hơn.]
Đột nhiên cô không có cách nào ngăn lại sự thăm dò mà biết rõ sẽ phải thất vọng, mong muốn một câu trả lời hư vô mờ mịt.
Trương Liễm hỏi: [Bất thường như thế nào?]
Chu Mịch nói: [Ba tháng này anh định trải qua như thế nào? Anh nói thật đi.]
Trương Liễm nói: [Làm những chuyện nam nữ sống chung nên làm.]
Trái tim Chu Mịch hình như bị vạch ra một vết rất nhỏ: [Sau ba tháng thì sao?]
Trương Liễm rất giỏi đẩy câu hỏi khó về phía cô: [Em định thế nào?]
Chu Mịch nghĩ một lúc: [Không biết nữa.]
Lại nói: [Chắc là về nhà, sau đó không qua lại nữa.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!