Chương 35: Tương tác lành mạnh giữa cấp trên và cấp dưới

Tuần đầu tiên sống chung với Trương Liễm, Chu Mịch đã xác định được một điều.

Đó chính là đứng trước mặt cái người tên Trương Liễm này, giả vờ không quen biết hay tự miễn dịch cơ bản là không thể, anh có một sức hút không có cách nào từ chối.

Anh vẫn luôn ngay thẳng, dứt khoát trên phương diện dục vọng cá nhân, vì thế mà không làm người khác sinh ra chán ghét; nhưng anh cũng rất giỏi trong việc biến ranh giới tình yêu nam nữ trở nên mơ hồ, mờ mịt, đó là một đường nét đứt ở giữa giấy thủ công, không có cách nào cắt đi, cùng lắm chỉ có thể gấp lại, cứ cho là có thể rời khỏi, nhưng mép giấy thực ra vẫn sẽ hợp lại ở đầu bên kia, thậm chí còn được dính bằng keo.

Hoặc là cũng vì cô có hơi sợ sáng, phong cách xử sự lúc thì sáng sủa lúc thì mờ tối của anh hoàn toàn đánh vào phương hướng cá nhân của cô.

Cô không có cách nào cắt bỏ cảm giác mà Trương Liễm đem lại.

Chu Mịch ngồi thất thần ở vị trí làm việc, nhớ đến một người rõ ràng còn không cách cô đến một trăm mét.

Diệp Nhạn vừa đến đã hóng chuyện với cô, chỉ sợ quá chậm: "Mi à, hóa ra em có bạn trai hả, giấu kỹ thế."

Chu Mịch hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"

Diệp Nhạn phá lệ bê một bát mì khô nóng* mang về – đồ ăn nhiều cacbohydrat mà cô ấy luôn coi là kẻ thù: "Tối hôm đi hát đó?"

(*Món ăn truyền thống của Vũ Hán.)

Chu Mịch phản ứng lại, duy trì một cách nói: "Ồ."

Diệp Nhạn xé túi bóng ra nhìn cô: "Chị nhớ ra rồi, có phải là cái người gọi cho em đợt ba người chị em Zoe ăn cùng nhau ở 711 không?"

Chu Mịch hơi đơ ra, tiếp tục lấp lửng hai chữ: "Chắc vậy."

Diệp Nhạn bật cười: "Cái gì mà chắc vậy, phải là phải, không phải là không phải."

Chu Mịch cụp mắt: "Hơi khó nói…"

Diệp Nhạn chỉ cần một mắt là nhìn thấu: "Còn chưa xác định?"

Chu Mịch không thể trả lời. Phải miêu tả với người ngoài thế nào, từng là bạn giường hẹn hàng tháng, bây giờ là vợ chồng trên khế ước? Hai thân phận này nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy không đáng tin, cũng không đáng để lộ ra.

Cô cào đầu, bắt đầu bịa chuyện: "Anh ấy theo đuổi em lâu lắm rồi… Em định tiếp xúc ba tháng trước để xem thử, vậy nên không muốn để người khác hiểu nhầm là em độc thân, dù sao thì hàm lượng bạn trai của anh ấy nói thế nào cũng được 60% rồi."

Diệp Nhạn bị sự hình dung của cô chọc cười: "Hàm lượng bạn trai 60%, là loại nước ép gì sao?"

Chu Mịch không lên tiếng.

Cảm giác càng giống một loại nước hoa hay cốc

-tai nào đó hơn, cô nói thầm trong lòng.

Diệp Nhạn bắt đầu hút mì, Chu Mịch vội vàng chuyển chủ đề: "Chị thì sao, chị với bạn trai thế nào rồi?"

Diệp Nhạn vừa nhai kỹ vừa nói không rõ ràng: "Chị đã ăn uống lại được như bình thường rồi, em nói xem."

Chu Mịch lập tức cười khanh khách.

Diệp Nhạn nuốt xuống, lắc lắc đôi đũa: "Bạn trai cũ của chị vô cùng thích cái kiểu dáng người gầy như tờ giấy gầy như xương cá, làm chị cũng như là phát điên, bây giờ nghĩ lại cần gì phải như vậy, ba bốn năm ăn như thế sao chị có thể sống được nhỉ, vì đàn ông mà từ bỏ thực phẩm không lành mạnh, chị đúng là quá ngốc rồi."

Nghe thấy cô ấy đã đổi sang từ "Bạn trai cũ", Chu Mịch tự giác cảm thấy không còn cần phải hỏi nữa, chỉ muốn động viên cô ấy: "Bai bai rồi thì bai bai, người tiếp theo càng ngoan hơn."

Diệp Nhạn liếc nhìn cô, cười khẽ: "Chỉ sợ bai bai rồi người tiếp theo lại hư hơn."

Nụ cười này yếu ớt giống như nhân viên đứng quầy đã mệt chết vì bảy ngày bảy đêm không ngủ nhưng vẫn phải ra sức buôn bán.

Diệp Nhạn lại cúi đầu, vô cùng chậm chạp gắp một gắp mì, thất thần nhét từng chút vào trong miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!