Chương 28: Tín vật và thù lao

Chu Mịch đương nhiên không nhận khoản tiền này, nhưng sau khi trở về phòng ngủ phụ, cô lật đi lật lại trên giường ít nhất mười lăm phút, rồi lại đếm đến tám trăm con cừu, vẫn không có một chút buồn ngủ nào.

Một giờ sáng, Chu Mịch cam chịu số phận rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạ Diệu Ngôn: [Ngôn Ngôn, ngủ chưa?]

Hạ Diệu Ngôn không hổ là quán quân thức đêm, một giây sau đã gửi lại một dấu hỏi.

Chu Mịch có chút cảm giác lệ thuộc: [Tao mất ngủ rồi.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Tao tưởng mày điên loan đảo phượng* đến bây giờ.]

(*Chỉ việc tình dục giữa nam nữ.)

Giọng điệu Chu Mịch muốn sụp đổ: [??? Cái gì đó, bọn tao chia phòng đó có được không?]

Hạ Diệu Ngôn: [Vậy thì tại sao mày với người đàn ông chó chết kia sống chung?]

Chu Mịch nghĩ một lúc nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng: [Tao thật sự không muốn làm với anh ấy nữa, có một chút hậu chấn tâm lý về phương diện này mày hiểu không.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Tao có thể hiểu.]

Chu Mịch lại nói: [Nhưng anh ấy thật sự.]

Cô suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được một từ phù hợp: [Quá là cái đó.]

Hạ Diệu Ngôn: [Cái nào, mày đánh đố à.]

Chu Mịch không nói rõ được, thế là kể đầu đuôi gốc ngọn một lượt chuyện hôm nay với bạn mình.

Hạ Diệu Ngôn: [Mẹ, thế thì ai mà chịu được.]

Chu Mịch nói: [Tao thấy anh ấy chính là muốn ngủ với tao, muốn tiếp tục duy trì quan hệ đó.]

Hạ Diệu Ngôn: [Ừm, rõ ràng phết.]

Chu Mịch: [Tao có hơi hối hận, trước đây nên nói thật với mẹ.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Thật ra bây giờ mày nói ra cũng không muộn mà.]

Chu Mịch nghiêng người, tán thành: [Cũng phải.]

Hạ Diệu Ngôn nói trúng tim đen: [Mày cứ thỉnh thoảng hối hận nhưng lại không kết thúc, nói cho cùng vẫn là luyến tiếc cảm giác ở chung với Trương Liễm, bằng không từ ngày đầu tiên đã nên chấm dứt rồi.]

Chu Mịch thở dài: [A, phiền chết lên được.]

Hạ Diệu Ngôn nói: [Đã như thế rồi, đi một bước tính một bước thôi.]

Chu Mịch bất lực tán đồng: [Được thôi, thuận theo tự nhiên.]

Hiệu quả của cuộc phỉ nhổ này bằng không, ngược lại còn làm suy nghĩ của Chu Mịch càng thêm rối rắm, làm không rõ mà cắt cũng không đứt, lúc thì tả thực, lúc thì mang ý thơ…

Trừng mắt nhìn đèn treo trên trần nhà mười lăm phút, cuối cùng mí mắt cô cũng nặng dần.

Chu Mịch không biết bản thân ngủ mất lúc nào, dù sao thì khi chuông báo thức trong điện thoại reo lên thì đã là tám giờ sáng.

Hiệu quả chắn sáng của rèm cửa quá xuất sắc, cả căn phòng ngủ phụ vẫn tối như trong sơn cốc.

Chu Mịch vội vàng nhảy xuống từ trên giường, vuốt tóc chạy ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!