Từ lúc lên xe đến khi vào cổng, Chu Mịch phòng bị ôm cái túi vải cả đường như con chuột bảo vệ thóc trong kho. Khi trở về nhà Trương Liễm, nhìn thấy dì Trần đi đến đưa dép cho mình, cô mới thở phào một hơi.
Dép lê làm bằng da rất mềm mại, là màu nâu lạnh nhất tề với phong cách trong nhà, cũng rất nhẹ, đi vào chân gần như không có cảm giác.
Đợi cô đứng dậy, dì Trần khách sáo gọi một tiếng "Chu tiểu thư", muốn cầm túi đi treo lên giúp cô.
Chu Mịch vội vàng từ chối khéo: "Để cháu tự làm, lát nữa cầm vào phòng là được."
Trương Liễm tự nhiên bước vào trong, lại quay đầu hỏi: "Đói bụng chưa, muốn ăn gì thì bảo dì Trần nấu, tay nghề của dì tốt lắm."
Dì Trần được khen ngợi cười híp mắt như con mèo cầu tài: "Đúng vậy, Chu tiểu thư, tám hệ món chính tôi đều biết làm một chút, cô muốn ăn gì?"
Chu Mịch vẫn thấy ngại: "Không sao không sao, bây giờ thật sự không đói." Cô đưa mắt đi tìm vali hành lý hồi sáng: "Cháu muốn sắp xếp đồ đạc trước đã."
Dì Trần nói: "Hành lý của cô tôi đã đưa vào trong phòng rồi, ở ngay cạnh giường ấy."
Chu Mịch nói: "Được, cảm ơn dì."
Dì Trần cười: "Chu tiểu thư cô khách sáo quá rồi."
Chu Mịch trả lời: "Dì cũng đừng khách sáo với cháu, mở miệng ra là Chu tiểu thư, gọi cháu Mịch Mịch là được rồi."
Dì Trần nhìn Trương Liễm rồi mới gật đầu đáp ứng: "Ài, sau này sẽ gọi Chu tiểu thư là Mịch Mịch."
Chu Mịch thầm than một tiếng, đi theo dì Trần vào trong phòng ngủ phụ, dọc đường còn gặp phải Trương Liễm vừa rửa tay xong từ phòng vệ sinh ra, anh dựa vào khung cửa, đang dùng khăn bông mềm không nhanh không chậm lau tay.
Lúc vượt qua nhau, Trương Liễm gọi cô lại: "Mịch Mịch."
Chu Mịch quay đầu, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Trương Liễm hếch cằm vào trong phòng: "Rửa tay trước đã."
"…" Chu Mịch lập tức quay trở lại bên cạnh anh.
Cửa hình vòm lớn của phòng vệ sinh quả thật như là lối vào cung điện của người khổng lồ, cô dừng bước, chỉ chỉ vào bên trong.
Trương Liễm "Ừm" một tiếng, đuổi khéo dì Trần đi.
Chu Mịch đi vào, nhìn qua xung quanh một vòng, phát hiện phòng vệ sinh cũng được trang hoàng theo phong cách cao cấp, mặt tường là gạch nhám vuông màu xám, đem đến cảm giác thâm trầm lạnh lẽo cho thị giác.
Nhưng điều làm cô bất ngờ là bệ rửa tay của phòng vệ sinh chính lại là kiểu cho hai người, có hai bồn rửa mặt thạch anh xám giống hệt nhau, phối hợp với gương khung tròn viền đen treo trên trường.
Bên cạnh một chậu sứ có đặt một bình hoa, hai cành lan Nam Phi nhỏ màu trắng ngà cắm trong bình chứa cát màu xám sương mù.
Như một loại ký hiệu hoặc chỉ thị nào đó, Chu Mịch tự động ngầm thừa nhận đó là chỗ của cô, đi qua đó.
Trên bệ có đặt một vài đồ dùng để vệ sinh, nhưng không quá hỗn loạn, màu sắc cũng rất thống nhất, vỏ bên ngoài đều là tiếng Anh, vô cùng ăn ý với bầu không khí của ngôi nhà.
Một người đàn ông theo chủ nghĩa không kết hôn, tại sao lại thiết kế phòng vệ sinh riêng như vậy?
Chu Mịch chìm vào nghi hoặc, vất vả tìm được nước rửa tay, lơ đãng xoa bọt, vừa định rửa đi, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Liễm ở trong gương.
Anh vẫn chưa đi, người dựa vào cánh cửa, nhìn cô qua tấm gương, đèn ống màu đen chiếu ánh sáng xuống từ trên cao, nét mặt người đàn ông rọi lên màu trắng kem ấm áp, nhưng thần sắc lại lãnh đạm, giống như đang quan sát chim trong lồng cá trong hồ.
Tầm mắt hai người giao nhau trong đó.
Trương Liễm nhếch môi không rõ ý vị.
Chu Mịch lập tức rời mắt, bất an đẩy cao vòi nước rửa sạch hai tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!