Sau khi đi ra từ thang máy tầng âm 1, Trương Liễm không đi về phía xe của mình mà dừng chân tại chỗ, rút điện thoại trong túi quần ra.
Năm giây sau, Chu Mịch gọi điện thoại đến.
Anh liếc mắt nhìn, nhận điện thoại: "A lô."
Hơi thở của cô gái có hơi gấp gáp: "Mẹ em tìm anh sao?"
Trương Liễm trả lời: "Ừm, mẹ em gọi điện cho anh, nói đến bây giờ em vẫn chưa về nhà, còn chưa được một tháng đã làm việc cực khổ không thương tiếc bản thân như vậy… Anh nói anh sẽ đưa em về."
Bên kia trầm mặc mấy giây, âm thanh oán giận cực nhỏ: "Phiền chết mất."
Trương Liễm nghe thấy thì cười: "Sao nào, đi cùng anh hay ngồi tàu điện ngầm?"
Chu Mịch không ừ hử gì nữa, suy nghĩ rối như tơ vò.
Sự nhẫn nại của Trương Liễm đã khô kiệt, anh bắt đầu đi xuyên qua ma trận xe ô tô, còn đưa ra quyết định thay cô: "Đến đợi ở cửa A."
—
Khi ngồi lên ghế phụ của xe Trương Liễm, tâm tư Chu Mịch giống như cái bóng đen bay qua trên nóc xe, bị đám mây đen che phủ.
Cô thắt dây an toàn lại, Trương Liễm liếc mắt nhìn: "Em nói xem em dằn vặt cái gì chứ."
Chu Mịch căng môi: "Sao em lại dằn vặt rồi?"
Trương Liễm nhìn thẳng về phía trước: "Anh đưa em về nhà thì sao."
Chu Mịch lập tức đào ra một lí do ngẫu hứng bên đường vừa mới nghĩ đến: "Ai mà biết có bị người trong công ty bắt gặp không chứ."
Trương Liễm nói: "Vậy nên mới bảo em đợi ở chỗ anh nói."
Chu Mịch cười một tiếng kỳ quái: "Uầy, anh quen thuộc những địa điểm đó vậy, xem ra là đã hoạt động bí mật với không ít em gái xinh đẹp trong tòa nhà nhỉ."
"Ừm." Trương Liễm đáp lời, không mặn không nhạt: "Mời cô ấy lên xe còn khó hơn lên trời."
Câu nói vừa dứt, một cái gờ giảm tốc làm xe xóc nảy, bọn họ lái khỏi tầng hầm, cụm sáng xanh bên đường tức thì tràn ngập trong xe.
Thoáng chốc, Chu Mịch đột nhiên hết sạch hơi như một lon nước ngọt có ga rỗng. Cô dựa về ghế, vuốt ve dây túi, cả đường không nói thêm lời nào nữa.
Xe đi thẳng vào tiểu khu nhà Chu Mịch.
Vì đây là khu nhà cũ, việc phân bố chỗ đậu xe cũng không có trật tự và hợp lý như khu nhà mới, đặt biệt là vào buổi đêm, các hộ gia đình đều đã về nhà, họ dừng xe loạn khắp nơi, con đường hẹp dài càng trở nên chật chội, cộng thêm đèn đường đã hỏng mất ba phần, hết ngoặt rồi lại rẽ, có thể so với một mê cung màu đen.
Bóng cây chập chờn trên cửa sổ, Trương Liễm bật đèn chiếu gần, giảm tốc độ.
Anh vô cùng có kiên nhẫn, di chuyển như một con rùa đến dưới tòa nhà của Chu Mịch với tốc độ 20 k/m.
Chu Mịch cởi dây an toàn ra, nói một câu cảm ơn, vừa định mở cửa xe ra, cô lại phát hiện Trương Liễm chưa mở khóa.
Cô nhìn về phía anh, nhắc nhở: "Em phải xuống xe rồi."
Trương Liễm nghiêng đầu nhìn cô, tay trái rời khỏi vô lăng: "Tối nay thu dọn một chút đồ đạc, sáng mai anh đến đón em tới chỗ anh."
Mi mắt Chu Mịch nhảy lên: "Nhanh quá thì phải."
Trương Liễm hỏi: "Vậy em định ngày nào?"
Chu Mịch trả lời: "Vẫn chưa quyết định, trở về em sẽ nghĩ thêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!