Vừa dứt lời, cả bàn ăn giống như công tắc điện chập mạch, nhất thời ngưng trệ hết loạt.
Sắc mặt những vị trưởng bối đều khác nhau, hai người bố có vẻ đăm chiêu gì đó, mà hai mẹ lại có ít nhiều thương tiếc.
Chỉ có một mình Trương Liễm sóng yên biển lặng, anh buông tay Chu Mịch ra đúng lúc, bình tĩnh giống như một vị khán giả.
Hơi ấm còn lưu lại của người đàn ông làm cảm giác tồn tại của chiếc nhẫn yếu đi nhiều, Chu Mịch nhanh chóng để hai tay về lại mặt bàn, bưng cốc nước thủy tinh lên nhấp một ngụm.
Cổ họng cô khô rát, giống như một con cá mắc cạn, lúc này mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trương Trú lên tiếng trước, biểu thị ý tán đồng: "Tôi cho rằng có thể."
Ông nhìn về phía những người khác, cười cảm thán: "Cô gái nhỏ Chu Mịch này quả thật người cũng như tên, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ rất toàn diện, không hành động tùy ý."
"Con cũng đồng ý." Trương Liễm tán thành với bố, sau đó quay mặt lại nhìn Chu Mịch, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tuy rằng nóng lòng sốt ruột, nhưng con tôn trọng tất cả những quyết định của Chu Mịch vô điều kiện."
Mí mắt phải của Chu Mịch nháy nhẹ vài cái, cô cũng cười thật chói lọi với anh, giống như hai người từ lâu đã tâm linh tương thông.
Tuân Phùng Tri hơi ảm đạm liếc con trai mình, đoán rằng đây hoàn toàn là chủ ý mà thằng con vô liêm sỉ này xúi giục.
Nhưng bà không tiện phát cáu, đành gửi gắm hy vọng vào bố mẹ Chu Mịch, thể hiện lập trường lấy lùi làm tiến của người đứng giữa: "Hai người thấy thế nào?"
Chu Hưng đương nhiên là cùng chiến tuyến với con gái mình.
Thang Bồi Lệ vốn dĩ còn nghi ngờ, bà vừa bị chiếc nhẫn lớn làm cho choáng váng, lúc con gái vừa đưa ra ý kiến, cả người lập tức tỉnh táo hơn nhiều, không còn mơ mơ màng màng nữa: "Nếu Mịch Mịch đã nói đến như vậy rồi, chúng tôi làm bố mẹ nhất định cũng sẽ thấu hiểu và ủng hộ. Chúng tôi có ý nghĩ của riêng mình, mong con cái sớm ổn định sớm yên lòng, nhưng chắc chắn chúng nó cũng có suy nghĩ riêng, chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với sự khoản đãi của hai người."
Tuân Phùng Tri vội trả lời: "Cái này có gì đâu chứ, Chu Mịch đã sớm là con dâu trong lòng tôi rồi, trước đây còn vì con trai tôi mà chịu nhiều tủi thân, tôi chỉ sợ làm chậm trễ con bé."
Tuy rằng không được như ý nhưng Tuân Phùng Tri vẫn tiếp nhận kết quả này.
Buổi tiệc chiêu đãi này vốn đã là cái bẫy có dụng ý riêng, gió chiều nào theo chiều ấy của nhà họ Trương, tuy bây giờ từ một cái bẫy biến thành một ván cược nhưng vẫn có thu hoạch, còn tốt hơn nhiều là bị tắc cứng ngay từ lúc đầu, không có một đường để xoay chuyển.
Kết quả có thể thấy rõ, cục diện nghiền nát năm ăn một, hoặc có thể nói một cách biểu tượng rằng đã toàn phiếu nhất trí thông qua.
Chu Mịch thầm thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì chuyện thuận lợi hơn mình nghĩ.
—
Khúc nhạc đệm này như giọt nước rơi xuống hồ, cũng không mang đến bao nhiêu gợn sóng.
Mọi người vẫn nói vẫn cười, trong lúc đó còn tôn trọng ý kiến của "hai vợ chồng", quyết định thời gian thử sống chung trước khi kết hôn.
Tiệc trưa đi đến kết thúc trong an ổn và hòa hợp, sau khi hai bên nói lời tạm biệt, Trương Liễm lái xe đưa cả nhà Chu Mịch về.
Cả đường Chu Mịch không nói gì mấy, mà Thang Bồi Lệ vẫn luôn hỏi đáp với Trương Liễm, bà hỏi đông hỏi tây, trong đó còn không thiếu những câu hỏi khó nhằn xảo trá, cứ hết lớp này đến lớp kia như búp bê Nga, muốn bóc tận gốc chuyện của hai người họ.
Người đàn ông điều khiển vô lăng giống như hoàn toàn không bị phân tâm vì chuyện lái xe, trả lời vô cùng thành thạo, không có một sơ hở nào.
Chu Mịch nghe mà hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng khâm phục không thôi.
Xe đi thẳng vào tiểu khu, dừng trước nhà của Chu Mịch, bố mẹ ở ghế sau xuống trước, thấy Chu Mịch vẫn còn dựa vào ghế phụ, Thang Bồi Lệ kéo người chồng đỏ hết mặt vì say rượu, gõ cửa sổ cố ý hỏi một câu: "Sao con không xuống vậy?"
Chu Mịch kéo cửa sổ xuống một nửa: "Con muốn nói với Trương Liễm vài câu."
Trương Liễm vừa mở cửa cho hai vị trưởng bối lập tức trả lời: "Được."
Thang Bồi Lệ cười híp mắt: "Trời ạ, mắt đi mày lại trên bàn còn chưa đủ, còn muốn vuốt ve an ủi tiếp sao?"
Chu Mịch nghiêng đầu: "Đúng vậy, bố mẹ không phải có ý kiến đấy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!