Chương 17: Bị làm bạn trai

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Thang Bồi Lệ quyết định hỏi cho rõ: "Cháu cũng làm ở Austar?"

Trương Liễm gật đầu, vẻ mặt không dao động: "Vâng, hiện giờ cháu đảm nhận chức vụ tổng giám đốc ở Austar."

Tim Thang Bồi Lệ đập mạnh, kiềm chế mất mấy giây mới không còn hơi thở kinh ngạc, chỉ nói: "Tôi cũng vừa mới biết."

Tuân Phùng Tri nhã nhặn cười: "Có lẽ quan hệ ở bên trong quá phức tạp, Chu Mịch lo rằng sau khi nói ra mọi người sẽ nghĩ nhiều."

"Vậy hai đứa biết nhau từ lúc nào vậy?" Ánh mắt Thang Bồi Lệ sắc bén hơn vài phần, kéo chủ đề nói chuyện về, từ chối bị dẫn dắt một cách dễ dàng: "Hai tháng đã làm ra như bây giờ rồi sao?"

Trương Liễm cười nhạt: "Cháu với Chu Mịch biết nhau từ năm ngoái rồi."

"Làm thế nào mà biết được?" Thang Bồi Lệ hung hăng ép hỏi.

Tốc độ nói của Trương Liễm không nhanh không chậm: "Quen nhau ở quán rượu, sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc, nửa năm trước mới xác định quan hệ yêu đương."

Thang Bồi Lệ hừ một tiếng: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Trương Liễm trả lời: "Ba mươi ba."

Nghe thấy tuổi của anh, Thang Bồi Lệ không vui chau mày: "Chắc cháu phải biết Chu Mịch mới bao nhiêu tuổi nhỉ?"

"Cháu biết."

Thang Bồi Lệ khoanh tay, giọng nói không cao không thấp: "Thảo nảo không nói với chúng tôi, tìm một người lớn tuổi thế này mà."

Tuân Phùng Tri bưng cốc giấy lên: "Mẹ Chu, tuổi lớn hơn một chút thì sẽ biết chăm sóc người hơn."

Thang Bồi Lệ không giấu sự chế nhạo: "Chăm sóc đến tận bệnh viện, nhận hình phạt như thế này?"

"Ấy." Tuân Phùng Tri than nhẹ: "Người trẻ mà, suy cho cùng cũng có lúc không suy nghĩ được ổn thỏa cẩn thận, chu đáo như những người từng trải chúng ta, khi tình cảm nồng đậm sẽ phạm phải một số lỗi lầm. Tôi cũng vừa mới biết chuyện này, cảm thấy rất khó chịu, ở trên đường những thứ cần phê bình cũng đã phê bình rồi, chỉ muốn nhanh chóng qua đây gặp bà, tích cực tìm kiếm phương thức giải quyết."

Thang Bồi Lệ rời mắt đi, tức giận nói: "Không phải đều đã giải quyết xong rồi sao?"

Bà nghĩ nghĩ lại thấy nóng mắt: "Gặp phải chuyện như thế này, cũng không biết mười mấy ngày này nó trải qua như thế nào, tôi còn không ở bên cạnh con bé."

"Chuyện này thì xin bà yên tâm." Tuân Phùng Tri liếc mắt nhìn con trai mình: "Tôi đã hỏi Trương Liễm rồi, khoảng thời gian này ngày nào nó cũng cố hết sức để bầu bạn bên cạnh Chu Mịch."

Thang Bồi Lệ ha một tiếng: "Ở bên cạnh giường là có thể bù đắp, xóa bỏ hết lỗi lầm sao? Gây ra lỗi lớn như vậy, ngữ khí của các người vẫn nhẹ nhàng lắm, suy cho cùng người chịu khổ cũng không phải con trai của bà, nắm đấm không nện trên người cậu ta, cậu ta không đau lòng."

Trương Liễm chú ý đến biểu cảm nhỏ nhất của Thang Bồi Lệ, đột nhiên bình tĩnh cong môi: "Dì à, dì cũng biết cháu đã hơn ba mươi rồi, cho dù là kết hôn hay có một đứa con cũng là vừa tầm với cháu, cháu cũng chờ mong chuyện đó. Chuyện này cháu cũng dựa vào sự lựa chọn của Chu Mịch mới đưa ra quyết định như vậy. Con gái của dì rất xuất sắc, từ trước đến giờ cũng có chủ kiến có suy nghĩ, cô ấy mong muốn có thể toàn tâm toàn ý phát triển việc học và công việc của bản thân vào lúc này.

Là bạn trai của cô ấy, đương nhiên cháu muốn đặt suy nghĩ của cô ấy lên đầu, cháu rất xin lỗi về thương tổn đã tạo ra cho cô ấy. Nhưng cháu cho rằng cưỡng cầu cô ấy trong thời gian ngắn biến thành một người mà bản thân không muốn trở thành, mới là không tôn trọng và không chịu trách nhiệm với Chu Mịch."

Vừa dứt lời, Thang Bồi Lệ đã trầm mặc, lúc này mới thật sự bắt đầu đánh giá người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trắng nõn này. Anh cũng đang trầm tĩnh nhìn mình, từ thần thái đến giọng điệu, không hề lộ ra sự chân thành thỏa đáng khiến lòng người dễ chịu.

Tuân Phùng Tri trừng mắt nhìn con trai mình, không tự nhiên vân vê đôi tai vài cái.

Nghĩ đến phản ứng vừa nãy của con gái ở trong phòng bệnh, Thang Bồi Lệ bất giác thầm than, bất tri bất giác một chân đã bước vào trận doanh của đối phương: "Chuyện này tôi còn chưa nói với bố Mịch Mịch, cũng không biết phải mở miệng thế nào."

Tuân Phùng Tri tiếp lời: "Tôi lại nói với chồng tôi rồi, có điều hai ngày nay ông ấy đi đến Nam Đại* giao lưu học tập, nếu không lúc này chắc chắn cũng cùng tới đây."

(*Đại học Nam Kinh)

Thấy bọn họ không dám thất lễ, ác cảm và cảnh giác của Thang Bồi Lệ giảm đi một nửa, thuận thế hỏi luôn nghề nghiệp của bố mẹ đối phương: "Chồng bà cũng là giáo viên sao?"

Tuân Phùng Tri trả lời: "Đúng vậy, ông ấy cũng ở đại học F."

"Ừm." Sắc mặt Thang Bồi Lệ hòa hoãn hơn nhiều: "Không thì như vậy đi, tối nay tôi trở về thương lượng với bố con bé, sau đó bố mẹ hai bên gặp mặt nhau một lần, giải quyết rõ ràng chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!